Trần Mỹ Duyệt
Trong cuộc hành hương dõi theo vết chân Chúa năm 2019, tôi đã đến nơi được cho là ở đó Chúa Giêsu từ giã các môn đệ và lên trời. Tại đây, tôi cũng có dịp nhìn thấy hòn đá có vết chân người, mà theo người hướng dẫn cắt nghĩa, đó là dấu chân của Chúa Giêsu.
Đứng ở nơi này, tôi cũng có cảm giác lâng lâng, bâng khuâng, lưu luyến với tâm trạng Thầy trò ly biệt như các môn đệ năm xưa. Lời thánh sử Luca đã ghi đang lập lại trong tôi: “Sau đó, Người dẫn các ông tới gần Bêtania, rồi giơ tay chúc lành cho các ông. Và đang khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và được đem lên trời. Bấy giờ các ông bái lạy Người, rồi trở lại Giêrusalem, lòng đầy hoan hỷ, và hằng ở trong Đền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.” (Lc 24:50-53) Và tôi cũng cảm nhận được nỗi buồn len lén tâm tư trong các ông, khi tôi nhớ lại những lời trong Tông Đồ Công Vụ: “Hỡi những người Galilê, sao còn đứng nhìn lên trời? Đức Giêsu, Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Người lên trời.” (1:11)
Một đàng “Lòng đầy hoan hỷ” vì thấy Thầy về cùng Chúa Cha, một đàng như lưu luyến, bịn rịn của giây phút biệt ly: “Sao còn đứng nhìn lên trời?” Giữa hai tâm trạng ấy, tôi cảm thấy lời nguyện của Giáo Hội dạy khi suy ngắm mầu nhiệm Chúa về trời có một cái gì khiến ta phải suy nghĩ: “Thứ Năm thì ngắm Đức Chúa Giêsu lên trời. Ta hãy xin cho được lòng ái mộ những sự trên trời.”
Trên trời thì có sự gì để “ái mộ”? Thực tế đã có ai lên trời mà biết được trên đó có những gì? Sinh hoạt ra sao? Nếu trời là thiên đàng, thì phải chăng ở trên đó là chốn bồng lai tiên cảnh, miền cực lạc, hoặc nơi sáng láng, vui vẻ vô cùng.
Phi hành gia Nga, Yuri Gagarin được cho là người đã nói câu này sau khi từ quĩ đạo trái đất trở về: “Tôi đã nhìn và đã nhìn và đã nhìn, nhưng tôi không thấy Chúa đâu cả”. Khác với những kẻ vô thần không tin có Chúa, và cũng không nhìn thấy Chúa, thánh Phaolô trong cơn ngất trí, được đưa lên đến tầng trời thứ ba đã viết: “Mắt chưa hề xem, tai chưa hề nghe, lòng trí chưa hề tưởng tượng được những gì Thiên Chúa đã chuẩn bị cho những kẻ Ngài yêu thương.” (1 Cor 2:9)
Ngoài tầng trời thứ ba, còn có bao nhiêu tầng trời khác nữa thuộc cái vũ trụ bao la? Và như vậy, thiên đàng là một cái gì khiến sự hiểu biết của trí khôn con người trở nên bất lực. Tương tự như thánh Augustine trên một bãi biển khi suy về mầu nhiệm Thiên Chúa Ba Ngôi. Ông thành ý, nhưng việc làm của ông cũng không khác gì một em bé lấy chiếc vỏ sò tát nước biển vào một lỗ cáy.
Vậy chúng ta sẽ tìm kiếm gì hôm nay khi suy niệm về cuộc chia ly giữa Chúa Giêsu và các môn đệ lúc Ngài về trời. Tìm kiếm một thiên đàng như một nơi chốn mà ở đó không còn bất công, chiến tranh, và bạo loạn? Đời sống con người sẽ không có chết chóc, khổ sầu, đói khát, nghèo hèn, ốm đau và bệnh tật? Thật ra, đây không phải là thiên đàng mà Chúa Giêsu đã trở về. Và cũng không phải là thiên đàng mà Ngài đã hứa ban tặng cho những ai trung thành, yêu mến Ngài, và tuân giữ lời Ngài.
Nhưng qua việc Chúa về trời, qua hình ảnh thánh sử Luca, cũng như thánh Phaolô đã ghi lại, chúng ta biết được điều này, đó là Chúa Giêsu về trời hay về nơi Thiên Chúa Ba Ngôi ngự trị với bản tính nhân loại đã được phục sinh, hòa trộn với bản tính Thiên Chúa trong tình yêu vĩnh cửu. Đây là điều mang lại cho con người niềm hy vọng sau cuộc đời này sẽ được về hưởng vinh quang Thiên Quốc, nhờ bản tính con người đã được thánh hóa, nâng lên hàng thần thánh trong Chúa Kitô.
Ngoài ra, điều mà con người cần phải suy ngắm mỗi khi nhìn lên trời là nơi đó Thiên Chúa đang ngự trị, đang chờ đón chúng ta bằng một tình yêu vô biên của người Cha. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, một hôm nhìn lên bầu trời, đã chỉ lên đó và nói với cha mình: “Cha coi. Tên con đã được ghi trên trời kìa”. Và cũng ở nơi đó, chúng ta được yêu mến Thiên Chúa một cách thỏa tình mà không bị giới hạn bởi con người thể chất, bởi những nghịch cảnh chung quanh, và nhất là bởi Satan luôn tìm mọi phương cách để phá vỡ tình yêu mà chúng ta muốn dành để kính mến Ngài. “Thiên Chúa là tình yêu” (1 Gioan 4:8 và 1 Gioan 4:16). Ở nơi đó, chúng ta sẽ được mặt đối mặt nhìn ngắm và yêu mến Thiên Chúa tốt lành. “Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương, mai sau sẽ được mặt giáp mặt. Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn, mai sau tôi sẽ biết hết, như Thiên Chúa biết tôi.” (1 Cor 13:12)
Và đó là những gì chúng ta phải suy ngắm, yêu mến, ái mộ mỗi khi nhìn lên trời. Đặc biệt hôm nay cũng như các môn đệ khi lưu luyến chia tay Thầy mình lúc Ngài về trời.