Tết vắng mẹ

Khi cầu thủ tuyên xưng niềm tin…
Cha và con…
NHA TRANG – ÔI CÒN ĐÂU!…

Ba mươi tết. Ngày này của những năm trước, mẹ và vợ con tất bật chuẩn bị bữa cơm tất niên, mời ông bà tổ tiên về vui xuân cùng con cháu. Bàn tiệc trưa ba mươi phải đủ các món truyền thống như gà luộc, chả giò, tai heo ngâm giấm, nem chả, thịt kho hột vit và dưa giá muối chua.Tất nhiên, không thể thiếu món canh khổ qua, với ước mong giản dị của người nam bộ: một năm vất vả cực khổ đã qua, năm mới chắc chắn sẽ gặt nhiều thành công. Khi cả nhà nhập tiệc, mẹ ít ăn mà thường ngồi mỉm cười nhìn mọi người vui vẻ xôm tụ. Con nhớ mãi nụ cười của mẹ khi ấy. Nụ cười đong đầy yêu thương..
Năm nay, vợ con cũng tất bật cho buổi tất niên, anh em con cũng tụ họp đông đủ. Cũng thắp hương mời ông bà tiên tổ, nhưng năm nay tụi con còn tay quẹt nước mắt, tay run run nén hương mà mời mẹ về ăn tết. Hương khói bay lên trời, giờ mẹ nơi nao. Mẹ ơi, xuân đầu vắng mẹ khiến lòng con đau đớn khôn nguôi. Mẹ ơi, những mùa xuân năm cũ đã xa mãi mãi, không bao giờ trở lại. Hôm gói bánh tét, vợ con nhớ mẹ, bật khóc ngon ơ. Hai dì, sau hồi ngơ ngác, rồi hiểu chuyện cũng bật khóc. Con ngồi trước nhà, nhìn bàn thờ mẹ hương khói lãng đãng, mắt chợt nhòa nhìn ảnh mẹ lung linh. Một đời mẹ vất vả, đến cái chết cũng vật vã đớn đau…
Xuân này, tụi con nhớ mẹ, mẹ ơi….

Nguyễn Bá Phúc