Khi ấy, Đức Giê-su lui về miền Tia và Xi-đôn, thì này có một người đàn bà Ca-na-an, ở vùng ấy đi ra, kêu lên rằng : “Lạy Ngài là con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi ! Đứa con gái tôi bị quỷ ám khổ sở lắm !” Nhưng Người không đáp lại một lời. Các môn đệ lại gần xin với Người rằng : “Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi !” Người đáp : “Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Ít-ra-en mà thôi.” Nhưng bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng : “Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi !” Người đáp : “Không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con.” Bà ấy nói : “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống.” Bấy giờ Đức Giê-su đáp : “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật ! Bà muốn thế nào, sẽ được như vậy.” Từ giờ đó, con gái bà được khỏi bệnh.
Suy niệm
Con gái của người phụ nữ dân ngoại Canaan bị quỷ ám, một « căn bệnh » mà thầy thuốc bình thường không thể chữa được. Chính vì vậy, bà chỉ còn biết chạy đến với Đức Giêsu, « kêu lên » với Ngài.
Đáp lại, Đức Giêsu xem ra không nghe, không thấy gì, vì Ngài « không đáp lại một lời ».
Không nản, bà vẫn theo sát và kêu lên, đến độ các môn đệ phải can thiệp, có lẽ vì không chịu nổi tiếng « kêu » của bà ở đàng sau.
Nhưng Đức Giêsu nói : « Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Ít-ra-en mà thôi ». Câu trả lời xem ra làm tiêu tan hết mọi hy vọng của bà.
Nhưng không nản, bà vẫn đến « bái lạy » và xin Ngài đến cứu giúp. Lần này, bà nhận được câu trả lời « rất sốc » : « Không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con ».
Thôi rồi, chẳng còn hy vọng gì nữa. Rõ ràng bà và con bà là dân ngoại, là chó con. Dường như Đức Giêsu không có ý trừ quỷ cho con của bà. Chỉ dân Do Thái mới là con trong nhà, mới được hưởng những ân huệ của Ngài mà thôi.
Nếu là bà, có thể ta đã tự ái, buồn, ra về vì thấy bị tổn thương. Nhưng không, trong hoàn cảnh tưởng bế tắc, bị từ chối như thế, bà vẫn bình tĩnh thưa : « Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống ».
Bà vừa thể hiện sự khiêm tốn nhận mình là chó con, vừa có lý luận khôn ngoan, vừa vẫn hoàn toàn tin tưởng nơi Chúa. Chính câu trả lời này đã làm cho Đức Giêsu đổi ý. Lúc đầu Ngài từ chối, giờ thì Ngài khen bà : « Này bà, lòng tin của bà mạnh thật ! Bà muốn thế nào, sẽ được như vậy ».
Bà chỉ đợi có thế. Vậy là đủ rồi. Bà không cần thắc mắc tại sao Chúa không đến tận nhà để chữa cho con bà, hay tại sao Ngài không nói lời trừ quỷ từ xa. Bà tin tưởng ra về, vì «từ giờ đó, con gái bà được khỏi bệnh».
Bé gái được chữa lành từ xa nhờ quyền năng của Đức Giêsu. Nhưng ta cũng thấy rõ chính lòng tin, sự kiên trì, khiêm tốn và khôn ngoan của người mẹ đã giúp con mình khỏi bệnh.
Ta cũng hay cầu nguyện cho mình hoặc cho người khác, các ông bố, bà mẹ cũng hay cầu nguyện cho con cái mình khỏi bệnh, khỏi tính hư tật xấu, nhưng nhiều khi ta hay nôn nóng, thất vọng, mất lòng tin khi thấy Chúa dường như im lặng, không đáp lời.
Người phụ nữ dân ngoại hôm nay dạy ta rằng, dù có như thế nào, ta cũng cứ bình tĩnh và tin tưởng thưa cùng Chúa nỗi lòng của ta.
Việc của ta là XIN với lòng tin và kiên trì, còn việc của Chúa là nghe và Ngài cho ta khi nào, cho điều gì, đó là quyền của Ngài.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.