Khi ấy, Đức Giê-su rời khỏi hội đường, đi vào nhà ông Si-môn. Bấy giờ, bà mẹ vợ ông Si-môn đang bị sốt nặng. Họ xin Người chữa bà.Đức Giê-su cúi xuống gần bà, ra lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biến mất : tức khắc bà trỗi dậy phục vụ các ngài.
Lúc mặt trời lặn, tất cả những ai có người đau yếu mắc đủ thứ bệnh hoạn tật nguyền, đều đưa tới Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân và chữa họ. Quỷ cũng xuất khỏi nhiều người, và la lên rằng : “Ông là Con Thiên Chúa !” Người quát mắng, không cho phép chúng nói, vì chúng biết Người là Đấng Ki-tô.
Sáng ngày, Người đi ra một nơi hoang vắng. Đám đông tìm Người, đến tận nơi Người đã đến, và muốn giữ Người lại, kẻo Người bỏ họ mà đi. Nhưng Người nói với họ : “Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó.” Và Người rao giảng trong các hội đường miền Giu-đê.
Suy niệm
Khi biết mẹ vợ ông Simon đang bị sốt nặng, Đức Giêsu đã đến bên và « cúi xuống gần » bà, rồi « ra lệnh cho cơn sốt ». Cử chỉ và lời nói của Đức Giêsu cho thấy Ngài vừa gần gũi, vừa đầy quyền năng.
Giêsu mà ta tin tưởng là thế, vừa thật quyền năng vừa thật tận tâm, cúi xuống nhìn đến ta từ trong những chuyện nhỏ bé nhất giống như cơn sốt (bình thường chỉ cần uống thuốc hoặc nghỉ vài ngày sẽ khỏi).
Ước chi ta luôn đạt trọn niềm tin nơi Giêsu, từ những việc to lớn đến những chuyện nhỏ bé trong đời sống hằng ngày. Vì chắc chắn Giêsu sẽ luôn quan tâm và dõi theo ta từng bước một.
Cách đáp trả của bà mẹ vợ ông Simon cũng thật đáng để ta suy gẫm. Ngay khi được khỏi bệnh, « bà trỗi dậy phục vụ các ngài ».
Như thế, việc chữa lành là để trở thành người phục vụ, mang khả năng và sức khoẻ của mình phục vụ người khác, nhất là phục vụ Đấng vừa ban ơn lành cho mình.
Trong cuộc sống, nếu chịu khó nhìn lại, ta sẽ thấy mình nhận được rất nhiều ơn lành. Khi nhận ơn huệ của Chúa, ta không được phép giữ riêng cho mình, nhưng dùng ơn đó để phục vụ người khác.
Mong sao ta luôn biết chia sẻ những ơn huệ mà Chúa ban cho mình, cho gia đình mình.
Nhìn lên có thể ta không bằng ai, nhưng nhìn xuống, có lẽ ta hơn rất nhiều người khác. Sức khoẻ, thời gian, tiền bạc, vật chất… tất cả đều là ân sủng, và ta nên chia sẻ theo khả năng của mình. Như thế, ơn huệ Chúa ban cho ta sẽ thực sự có ý nghĩa.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.