Đừng dửng dưng – Tin Mừng ngày thứ Năm tuần II Mùa Chay năm C – Lc 16, 19-31

Đền thờ Chúa ngự – Tin Mừng ngày thứ Sáu tuần XXXIII Thường niên B – Lc 19,45-48
Kiên trì trong lòng tin – Tin Mừng ngày thứ Tư tuần XVIII Thường niên B – Mt 15, 21-28
Theo Giêsu để phục vụ – Tin Mừng ngày thứ Tư tuần VIII Thường niên – Mc 10,32-45
Một hôm, Ðức Giêsu nói với những người Pharisêu rằng: “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Ápraham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn. Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Ápraham ở tận đàng xa, và thấy anh Ladarô trong lòng tổ phụ. Bấy giờ ông ta kêu lên: ‘Lạy tổ phụ Ápraham, xin thương xót con, và sai anh Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm!’ Ông Ápraham đáp: ‘Con ơi, hãy nhớ lại: suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi; còn Ladarô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bấy giờ, Ladarô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ. Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được’. Ông nhà giàu nói: ‘Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh Ladarô đến nhà cha con, vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này!’ Ông Ápraham đáp: ‘Chúng đã có ông Môsê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó’. Ông nhà giàu nói: ‘Thưa tổ phụ Ápraham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối’. Ông Ápraham đáp: ‘Ông Môsê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin đâu’.”
 
Suy niệm
 
Sau cuộc sống ở trần gian, người giàu và người nghèo có cùng một điểm về, đó là cái chết. Nhưng người nghèo thì được hưởng hạnh phúc, người giàu thì chịu cực hình. Có thể ta thắc mắc tại sao lại như vậy, vì ta không thấy ông nhà giàu đã mắc tội hay làm điều gì ác cả.
Tuy nhiên, có điều rõ ràng là, một người thì ở trong nhà, một người « nằm trước cổng ».
Một người « ngày ngày yến tiệc linh đình », một người « thèm được những thứ trên bàn ăn của người kia rớt xuống mà ăn cho no ».
Một người thì « mặc toàn lụa là gấm vóc », một người thì « bị mụn nhọt đầy mình » và còn có « mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta ».
Như thế, hai người khá gần nhau, nhưng một người thì không nhà cửa, sắp chết vì đói, vì bệnh, vậy mà người kia thì vẫn dửng dưng, như không thấy gì. Tội của ông nhà giàu là ở đó.
Ông có tội, không phải vì ông giàu, có tiền, có nhà, ăn ngon, mặc đẹp. Nhưng ông có tội vì ông thấy mà như không thấy, ông có khả năng giúp người ta mà không giúp, ông có khả năng cho người ta ăn mà lại không cho.
Giàu có không phải là tội. Nhưng nếu người ta sống hưởng thụ, khép kín, hà tiện, chỉ biết đến mình và nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau khổ của người khác, thì đó là tội. Mà tội này, theo dụ ngôn Chúa kể, thì sẽ phải vào nơi « lửa thiêu đốt »
Xin Chúa giúp ta biết luôn nhìn ra bên ngoài, để thấy những người còn khổ hơn ta, để rồi sẵn lòng chia sẻ, giúp đỡ, cho dù bằng những việc nhỏ nhất.
 
Lm. Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.