* Kính nhớ hương hồn mẹ
Thoắt mà mẹ đã rời xa bố và chúng con mười bảy năm…
Người ta bảo : Thời gian rồi sẽ xoa dịu vết thương lòng. Vậy mà đã mười bảy năm nỗi đau mất mẹ trong con mãi chẳng lành!
Ngày cuối năm, giỗ mẹ, vị linh mục thân với gia đình đến dâng lễ cầu nguyện cùng với gia đình. Ngài bảo: Giờ này bác Ba đang ở trên thiên đàng rồi, gia đình phải vui lên, thôi buồn đi!
Theo niềm tin, con vẫn tin mẹ đang ở trên thiên đàng, ở một nơi tràn ngập hạnh phúc, không còn những khắc khoải, lo toan, vui, buồn… của kiếp người. Biết vậy! Tin vậy! Nhưng cứ mỗi dịp cuối năm, khi mọi người vui đón Chúa Giáng sinh, đón mừng Năm Mới, bóng dáng của mẹ ngày nào lại ùa về trong con… Thế là tự dưng những giọt nước bỗng tràn khóe mắt!
Con nhớ những ngày cận kề Giáng sinh năm đó, khi mẹ chuẩn bị ra đi vĩnh viễn, mẹ vẫn không quên dặn dò anh chị em chúng con: “Nhớ mua một con gà cho các soeur trong Đồng Ông Cộ mừng lễ”; “ Nhớ đến thăm và biếu ít tiền cho soeur Bernard để bà có chút làm quà giúp người nghèo”; “Nhớ cho mẹ gởi lời mừng lễ ca đoàn con”; “Nhớ biếu quà Giáng sinh cha sở”; “Nhớ chuẩn bị bữa ăn Réveillon cho bố và gia đình trong đêm Giáng sinh”; “Nhớ chia nhau lên quán phụ anh chị Hai, đêm Vọng Giáng sinh đông lắm!”… Biết bao điều mẹ dặn chúng con nhớ. Tất cả chỉ cho người khác! Còn mẹ, mẹ quên mất mình đang nằm liệt trên giường bệnh tại bệnh viện! Mẹ chẳng màng ngày cuối của cuộc đời mình đang gần kề!
Con nhớ, đêm đó, sau những lời dặn dò, mẹ chìm vào giấc ngủ sâu. Ba ngày sau, sáng 25/12, tin báo từ bệnh viện cho biết mẹ ngừng thở. Dẫu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng sáng đó, đang hát lễ, con chẳng thể cất cao tiếng hát như mọi lần. Ít phút sau, lại có tin báo : bác sĩ dùng máy trợ lực, mẹ đã thở lại rồi, tuy vẫn hôn mê…
Cả nhà đã cầu nguyện và trông vào phép màu! Cả nhà mong mẹ bình phục và trở về nhà với gia đình. Nhưng Chúa lại chọn cách khác, Chúa đón mẹ về vào chiều 29/12! Cả bầu trời như sụp dưới chân con! Ngày ấy, nước mắt chẳng thể rơi, nhưng nỗi đau lại cứ cuộn mãi vào lòng!
Thời gian trôi, cuộc sống rồi cũng khác. Gia đình ta chia làm hai, một nửa sống ở Mỹ, một nửa còn lại ở Việt Nam. Tình cảm gia đình vẫn thế, chỉ khác thiếu mẹ! Rồi con đón mẹ sang Mỹ với con. Nghe con khoe: Tụi em mới đem mẹ sang bên này…, có người bảo: Đó là hài cốt của bác thôi mà!
Ừ, thì hài cốt, nhưng với con đó là hình hài, hương hồn của mẹ. Mẹ trong con, vẫn nguyên vẹn! Hằng tuần, bố và gia đình vẫn lên thăm mẹ, chăm chút từng đóa hoa, lau từng vết bẩn trên mộ… Ấm áp lắm!
Mẹ đã về nơi vĩnh hằng nhưng tình yêu mẹ dành cho bố và chúng con thì vẫn vĩnh viễn tràn đầy… Mẹ đã về với Chúa vào dịp lễ hội cuối năm để rồi hằng năm, vào dịp lễ hội, cả gia đình lại quây quần sum họp… nhớ Mẹ, với yêu thương đong đầy…
Song Mai