Tất cả là hồng ân

Kiếp nhân sinh còn lại gì?
Sa mạc
Dấu chỉ

Giờ này, nhóm chị em cuối cùng trong đoàn hành hương đến Đất Thánh, do linh mục Nguyễn Tầm Thường hướng dẫn đã quay lại với cuộc sống thường nhật. Tiếp tục hành trình tìm về lại “Nhà Cha” của mình sau những ngày dừng chân nghỉ ngơi, học hỏi, lắng nghe nhau và cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa. Tin chắc bằng nhiều cách, trong chúng ta đều đã có được những phút giây được động chạm, được ngửi, được nếm thử mùi vị, được nghe tiếng thầm thì của Chúa qua anh em, qua những nghĩa cử thân thương, thậm chí qua các thách đố trên đường đi.
Với tôi, tất cả là hồng ân. Vì tôi biết rằng:
Những gì tôi có, sự sống của tôi, khát khao có thể yêu Chúa sâu đậm hơn, mong mỏi có được sự reo mừng hoan hỉ từ tận nơi thâm sâu nhất trong cõi lòng của mình khi nghĩ về tình yêu Thiên Chúa. Tất cả đều là của Chúa và do Người ban tặng cho tôi. Tự tôi, tôi chẳng làm được.
Như muôn vạn vạn người khác, bên cạnh những lúc thăng hoa tràn ngập nụ cười và hạnh phúc, tôi cũng có những khoảnh khắc gian truân, chơi vơi. Có lúc tôi cảm như mình đã rơi xuống tận đáy tưởng chừng chẳng còn gì. Thì kỳ diệu thay, chính giây phút ấy, trong tôi luôn có tiếng nói thật mạnh mẽ lại vang lên an ủi, đỡ nâng và thêm sức cho tôi. Thiên Chúa! Người nghệ nhân đầy lòng bao dung và yêu thương, luôn làm việc trong tôi không ngưng nghỉ. Bàn tay Người lúc nhào nắn, lúc ngồi yên ngắm nhìn mỉm cười, khi lại bỏ tôi vào lò nung nóng bỏng khiến tôi đau điếng òa khóc. Người lại tiếp tục tưới nước lên toàn thân tôi, xoa dịu vết đau và ôm tôi vào lòng. Những gì tôi có hôm nay, cả bản thân tôi đều là món quà được Thiên Chúa ban cho. Tôi biết ơn Người và “tham lam” vòng tay ấm áp từ nơi Người mỗi ngày càng nhiều hơn. Chính vì lẽ đó, sau chuyến hành hương đầu tiên, trong tôi luôn có một thôi thúc lạ lùng đó là được có cơ hội quay lại Jerusalem. Một khát khao của đứa con tìm về nơi mà ngày nào Cha từng sống, từng đi qua; không muốn chỉ đơn thuần ở một nơi thật xa hình dung bóng dáng Cha yêu dấu của mình. Như đứa con thèm mong được cảm nhận giây phút động chạm, được ngồi cùng bàn, được đi dọc bên cạnh Cha trên biển hồ, nghe Cha day dỗ; được òa khóc vì biết mình được yêu.
Không một mối dây liên hệ nào mà không có nối kết của sự hiểu biết về nhau. Nếu không biết làm sao hiểu và có thể đi theo. Mà để có thể biết về Giêsu, người Cha, người Thầy, người Anh Cả và người Bạn của tôi nhiều hơn, cách duy nhất chỉ có thể bám vào Kinh Thánh. Tôi đã dùng ba năm qua để học hỏi về Giáo hội mà Chúa Giêsu đã gầy công dựng nên. Tôi tìm tòi đủ cách với hy vọng có được mối tương quan ngày càng mật thiết hơn với Anh Giêsu của tôi, qua các khóa tĩnh tâm Linh thao và hướng dẫn cầu nguyện theo phương cách của thánh Ignatio. Khả năng tôi có hạn, khờ khạo, cho nên càng tìm tòi càng thấy mình lạc vào mê cung của một thế giới quá mênh mông, quá huyền diệu. Như cô bé lọ lem được mời đến cung điện của hoàng tử. Người quá sang trọng, quá uy quyền. Tôi càng thấy mình bé nhỏ, chẳng xứng với Người.
Tôi sợ! Bị giằng co giữa cảm giác đau đầu muốn bỏ chạy vì thân phận thấp hèn và lỗi phạm, nhưng bên kia lại bắt gặp ánh mắt thiết tha mời gọi và chờ đợi. Lòng tôi lại càng không muốn mất và mong được nắm chặt lấy mối tình tuyệt vời này với Người, Giêsu của tôi

*

Một điều gì đó thoáng qua như nhắc nhở tôi đừng kiêu ngạo tự cho mình đã chuẩn bị đầy đủ. Linh tính báo cho biết, Anh Cả Giêsu sẽ hướng tôi đi một cách khác theo ý của Người. Quả thật, thiết tưởng tôi phải có một tâm trạng rộn rã đầy cảm súc khi được lần nữa quay lại Jerusalem. Thế nhưng trong tôi hoàn toàn trống rỗng khi đặt chân đến Đất thán.
Có lúc tôi hỏi Chúa:
Lý ra con phải có những xúc cảm khác chứ, sao lòng lại cứ như chiếc ly chẳng có gì trong đó.
Mấy năm gần đây, cha già yêu dấu vẫn luôn nhắc nhở: “Hãy bám vào Mẹ Maria“.
Vì thế tôi lại càng kiên trì nắm lấy chuỗi Mân Côi và xin Mẹ đi cùng. Tin chắc với lời cầu thay nguyện giúp của Mẹ, rất nhiều lần, gần như là mỗi ngày trong chuyến hành hương này, tôi đều nghe được lời thì thầm:
Chỉ khi nào con buông xuống tất cả, hoàn toàn không kiêu ngạo tự cho là mình đã chuẩn bị chu đáo; hoàn toàn nhào vào lòng của Cha và trao tất cả cho Cha; hoàn toàn không có gì thuộc về mình. Khi ấy, Cha mới có thể từng chút từng chút một rót ân sủng xuống đời con.
Đúng là có lúc tôi thoáng lo lắng. Nhưng tạ ơn Chúa, lòng tôi an yên như đứa con biết mình được yêu. Tôi hiểu ý của Người. Nhẫn nại CHỜ! Và biết chắc Cha sẽ cho con điều tốt nhất.
Lần này, tôi đi với cả nhóm những người đã từng quen biết nhau gần 30 năm. Có người tôi kính trọng thương mến, có bạn bè tri kỷ cùng giúp nhau ngày một sống thánh thiện hơn, và nhiều người khác nữa. Một lần vì muốn mang về Thánh giá để tặng người thân, tôi đã tham lam muốn mua nhiều hơn cái mà tôi có thể. Vì sự công bình và lòng bác ái, các bạn của tôi đã rầy tôi thẳng thừng. Hành động này khiến tôi ái ngại nhưng lại thấy vô cùng hạnh phúc và tạ ơn Chúa đã ban cho tôi những người bạn tốt lành.

*

Tôi quyết định đến trước một hai ngày vì muốn có giờ để chuẩn bị tâm tình. Việc đầu tiên là tôi đến viếng mộ Chúa. Trong suốt cả giờ đồng hồ xếp hàng chờ đợi, tôi tự hỏi:
Lý do gì mà tôi muốn đến viếng mộ Chúa? Đây chỉ là ngôi mộ trống. Chúa không có trong đó.
Nhưng tôi hiểu nếu không có ngôi mộ này, làm gì có sự sống lại, làm gì có hy vọng cho những kẻ đã từng chết đi được hồi sinh. Giây phút ấy tôi hình dung ra hình ảnh Maria Mađalêna hối hả từ sớm tinh mơ, trời còn tối đã chạy đến mộ Thầy mình. Có lẽ bà ta cũng như tôi lúc này:
– Chẳng biết làm gì? Mà có thể làm được gì?
Chỉ bước đi theo tiếng thôi thúc của con tim “muốn đến và ngồi bên cạnh Thầy“. Chỉ thế thôi!
Gục đầu trên tấm bia đặt xác Chúa ngày nào trong ngôi mộ nhỏ bé, tôi khẽ thầm:
Lạy Chúa, con đến với Người đây. Người muốn con thế nào, xin hãy làm cho con.
Không đầy hai phút thầy dòng Phanxicô lên tiếng đuổi ra, nhường cho người khác vào. Tôi quyết định tìm một góc nhỏ bên ngoài, nơi có thể nhìn thẳng vào trong chánh điện của mộ Chúa. Mắt mở to để nhìn với hy vọng có thể hình dung được bóng dáng cùng với giọng nói êm ái từ bên ngoài cửa mộ, của Chúa Giêsu gọi vang vọng vào bên trong cõi lòng của chính bản thân tôi. Xác tôi ở bên ngoài, nhưng hồn tôi thì hình như lẫn lộn trong dáng dấp của Maria Mađalêna đang loay hoay hốt hoảng trong mộ tối. Xung quanh ồn ào quá, tôi không tập trung được. Tôi xin Chúa mở mắt tâm linh và dẫn tôi đến với Người.
Hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ rằng: Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em (Ga 20,17).
Lời nói này của Thầy Giêsu sao lại vang trong tâm trí tôi trong lúc này?
Suy tư đến đây, tôi đứng lên và quyết định xếp hàng quay lại bên trong mộ Chúa một lần nữa. Tôi mong được ngồi từ bên trong để nhìn ra thấy Chúa, nghe tiếng Người và cũng như Maria có thể chạy ra khỏi mộ với tất cả lòng hoan hỉ và hạnh phúc. Ước vậy, nhưng tôi vẫn thầm xin:
Chúa ơi, lòng con là thế đó. Nhưng con sẽ chờ, chờ cho đến lúc Chúa muốn. Con biết con cần buông xuống tất cả những ý của riêng mình. Chỉ có vậy mới có chỗ cho Chúa làm trong con.
Lần này không quá đông, chỉ trong nửa giờ là tôi có thể vào được bên trong mộ Chúa. Trước khi bước vào, tôi thấy thầy dòng Phanxicô đang nói chuyện với một người bên ngoài. Gục đầu trên tấm bia, cái lạnh của đá làm tôi thoải mái lắm vì trời nóng. Phút giây ấy, tôi chẳng muốn lảm nhảm gì cả. Đơn giản chỉ gục đầu thinh lặng, sụp lạy trước mộ Chúa, để cảm tạ tình của Người Cha dành cho tôi mà thôi. Tôi ở trong đó chừng 1 phút và đứng lên nhường chỗ cho người khác. Nhìn quanh không thấy thầy dòng Phanxicô (có lẽ ông ta bận nói chuyện). Tôi len lén nép mình một góc trong gian nhà nguyện bên ngoài (nơi dùng để ướp xác trước khi đưa vào bên trong mộ). Tại đây có một bàn thờ nhỏ cao độ ngang thắt lưng của tôi. Bàn thờ này có giữ lại một phần của viên đá lấp mộ Chúa. Từ nơi ấy, tôi quỳ nhìn vào trong, biết Thầy mình không có ở nơi ấy. Lần nữa, lại chơi vơi vơi tự hỏi:
–  Sao biết không có Thầy nơi ấy mà vẫn cứ đến. Đến để làm gì?
Nhưng tôi biết nếu Chúa muốn, Người sẽ cho tôi gặp Người. Thinh lặng bên cạnh Maria Mađalêna của 2000 năm trước, từ bên trong bóng tối của ngôi mộ buồn bã, chán nản, sợ hãi nhìn ra bên ngoài. Tôi hình dung:
Nhìn thấy vầng hào quang chói lọi và nghe được giọng nói ấm áp của Thầy Giêsu. Như có luồn gió mạnh cuốn cả hai chúng tôi ra khỏi ngôi mộ. Trái đất như dừng quay, tim như dừng đập. Cho đến khi chân chạm được đến đất bên ngoài đầy ánh sáng, chúng tôi mới định thần. Lòng tôi hớn hở vui tươi như người được ban tặng quà quý giá vô ngần.”
Lúc ở nhà, có một thôi thúc bảo tôi: “Hãy bắt đầu từ ngôi mộ trống“. Khi đó tôi chỉ hành động theo lời chỉ bảo từ bên trong của mình, nhưng không hiểu. Mãi cho đến mấy ngày sau, khi thật sự vào chuyến hành hương. Được cha linh hướng dặn và còn dặn đi dặn lại mấy lần “hãy đọc đoạn Thánh vịnh 88“. Càng đọc, càng mông lung với những tiếng ai oán, than trách. Tôi chẳng hiểu Chúa muốn nói gì với mình qua đoạn Thánh Vịnh này qua sự hướng dẫn của cha linh hướng? Lần nữa, tôi lại nghe được tiếng thì thầm: “Hãy bắt đầu từ ngôi mộ của Ta” để có thể tìm được câu trả lời cho những tiếng ai oán:
“Trong mồ mả, ai nói về tình thương của Chúa ?
Cõi âm ty, ai kể lại lòng thành tín của Ngài ?” (TV 88:12)
Bước đi cùng anh chị em lần từng bước vào bên trong mộ Chúa, tôi chỉ biết thầm nguyện:
–  Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được yêu Người hết lòng và với cả toàn thân con.
Tôi chẳng còn nhớ là đã nói như thế trong đầu bao nhiêu lần. Chợt đúng ngay đến lúc nhóm của tôi được chui mình vào bên trong mộ (đó là lần thứ ba), thì đột nhiên có người chen chân và nhẹ nhàng lên tiếng “xin nhường cho vào”. Người phụ nữ đó tôi biết không được khoẻ lắm. Cảm thông với ước ao của chị,  tôi sẵn lòng và rất hạnh phúc được nhường cơ hội vào bên trong mộ cho chị. Chính giây phút ấy, cả người tôi run lên và òa khóc.
– Chiếc ly trống không biết từ lúc nào đã sóng sánh nước.
Một nguồn suối nhẹ nhàng thật sâu cứ tuôn chảy trong tôi. Giúp tôi từng giây từng giây một mở ra bức màn phía sau những khốn cùng đớn đau trên con đường chịu nạn của Chúa. Câu trả lời đơn giản vì Người là Cha. Người Cha hết mực thương con. Và vì YÊU, con mình, Người sẵn lòng đón lấy mọi khổ hình thay cho con.

*

Đến biển hồ Galilea, càng ngẩn ngơ khi cha linh hướng bắt đầu với hình ảnh:“Chúa Giêsu đứng trên bờ nhìn ra biển, bảo các tông đồ “Hãy thả lưới”. Người còn chuẩn bị sẵn than củi nướng cá và bánh chờ các ông lên bờ cùng ăn. Sau đó Thầy trò mới dập dìu trên thuyền ra khơi.” -“Há chẳng phải nên là: “Gọi các môn đệ đi theo minh trước. Sau đó thấy các ông vất vả cố hết sức mà chẳng thu hoạch được gì thì mới lên tiếng giúp sao?”
Biết cha linh hướng đã lâu, ý ngài thâm sâu, tôi không dám đoán. Với Thiên Chúa càng mầu nhiệm bát ngát khôn lường. Tôi chẳng hiểu thấu. Chỉ là “trời lạnh sau một đêm ngoài biển, giờ được có người đốt sẵn bếp lửa, được sưởi ấm, lại được ăn uống”. Tôi biết mình được yêu. Dù chẳng xứng đáng, nếu không nói là rất đáng bị phạt, nhưng Chúa vẫn yêu tôi. Người tỉ mỉ, chăm sóc tôi trong mọi phương diện. Cảm nhận được tình yêu này, tôi càng hiểu các tông đồ tại sao lại “ngay tức thời bỏ lại tất cả mà theo Thầy” khi được gọi.
Khi cùng cha linh hướng và cả đoàn lên thuyền ra khơi, những gợi ý suy niệm của ngài lần nữa giúp tôi nhận ra “vá lưới nhiều năm không còn là việc của tôi. Tôi có tiếng gọi khác và hướng đi khác. Việc cần là phải xin ơn khôn ngoan để có thể ý nhị nắm bắt được thánh ý Chúa qua những gặp gỡ trong đời. Cái này khó quá, con cần ơn Chúa hơn bao giờ hết.”
Tôi kiêu ngạo, không muốn để ai thấy được sự yếu đuối của mình. Nhưng đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi ôm chầm bé Amy, người con thiêng liêng của mình, buông xuống mặt mũi, cởi bỏ bộ mặt được trang điểm biến hình của mình, để được một lần làm chính mình. Tôi đã khóc trên vai cô bé và xin con “hãy cầu nguyện cho Má H”.
Thiên Chúa, quả là quá nuông chìu con. Tạ ơn Chúa.

*

Lần này tôi bước vào đường hầm tối với ý thức trưởng thành hơn một chút. Tôi tin Chúa không muốn tôi mãi là đứa trẻ nhắm mắt bám chặt vào Chúa mà đi như ba năm trước. Càng biết Chúa không muốn tôi bị mù để phải khốn khổ không biết theo ai. Người muốn tôi can đảm nhìn thẳng vào bóng đêm của phía trước, có gian nan, có sợ hãi, có muôn ngàn thách đố để từ đó biết rõ mình nhỏ bé chẳng làm gì và tự nguyện giao đời mình cho Người làm đèn soi, làm đường đi. Tôi xin Mẹ Maria cho tôi được bắt chước Mẹ dám “Xin vâng” theo lời mời gọi phuc vụ, dù chẳng biết “sao việc có thể xảy ra” hay “có thể sẽ gặp muôn ngàn nguy hiểm”.
Suốt đoạn đường đi trong đường hầm, tôi đặc biệt suy niệm về sự thương khó của Mẹ Maria như lời nhắc nhở của cha linh hướng. Có lúc thấy Mẹ khổ quá, mỗi làn roi đánh trên người Con Mẹ, những lần ngã quỵ đau điếng, cái cay nghiệt của dân chúng khi ngu ngơ theo sau điên dại phỉ báng, đòi giết …. Cũng là một người Mẹ, tôi hiểu, con mình đau một, lòng người Mẹ còn đau gấp bội phần. Tôi hỏi Mẹ:
Khi ấy Mẹ nghĩ gì? Mong muốn điều gì nhất?
Mẹ bảo:
Con ạ, mỗi người đều có sứ mạng cần phải hoàn tất. Nếu những lúc gặp sóng gió mà dùng trái tim của con người để giải quyết, thì chắc chắn đều ta xin sẽ là “xin hãy cất đi khổ ải của con.”
Mẹ chỉ xin:
– Xin Chúa Cha, hãy giúp ban những ơn lành cần thiết để Con Mẹ có thể can trường đi đến điểm cuối cùng. Đau lắm, nhưng phải như vậy thôi con ạ.
Mẹ cũng yếu đuối, cần anh em nâng đỡ, cần các con thương yêu. Những khi con gặp chuyện hãy tìm những người thân, người bạn đạo đức biết kính sợ Thiên Chúa để có thể cùng dìu dắt nhau vượt qua.
Suy tư đến đây, đột nhiên tôi nghĩ đến các bạn đang đi phía trước. Hốt hoảng tôi sờ soạng trong màn tối đen dầy đặc trong đường hầm mong bắt gặp mọi người. Không chạm được ai cả. Tôi vội vã đi thật nhanh, tiếng chân đạp vào nước nghe thật lớn cũng như sự mong mỏi gặp nhau. Cho đến khi chạm được vào lưng của người chị đi trước, tôi mới lấy lại bình tĩnh. Tôi biết tôi cần cộng đoàn, cần anh em tốt lành để có thể dìu nhau bước trên hành trình này.

*

Cuối cùng, những ngày nghỉ  ngơi này tôi nhìn thấy nhiều và nghe được nhiều. Đôi khi nhặt được những hoa thơm ngọt ngào. Lúc nghe được những tiếng cười mà ai đó châm vô nhưng họ không biết đã vô tình đổ muối vào vết thương rát bỏng của anh em. Nhưng dù là “hoa” hay “đá”, chỉ cần là có ân sủng Chúa, bạn vẫn có thể nhìn thấy những nét đẹp độc đáo và học được bài học từ nơi đó.
Trên đường đi, tôi học được hãy biết lắng nghe tiếng của lương tâm chân chính. Nếu không muốn người khác làm cho mình, thì đừng làm cho người khác. Hãy ý nhị trong mọi việc vì chẳng ai hoàn hảo. Và ngoài trừ Thiên Chúa ra, không ai có thể nhìn thấu suốt những gì thuộc bản thân mình. Mỗi thời khắc, mỗi biến cố xảy ra, đều có lý do và hãy biết tận dụng mặt phải của nó để tìm ra chân lý sống trong ơn nghĩa của Chúa.
Cám ơn cha linh hướng, Chị Hiên, hai bạn già, hai thiên thần nhỏ, Amy-Melisa và tất cả anh chị em trong đoàn đã giúp con có được những ngày nghỉ ngơi, thời gian luyện tập và được đi bên Chúa thật quý giá. Con cũng đặc biệt cám ơn mẹ. Con biết những ngày này ở nhà, mẹ luôn cầu nguyện cho con có được chuyến đi đầy ân sủng Chúa. Cảm tạ Chúa đã ban cho con một người mẹ đạo đức, kính sợ Thiên Chúa và yêu thương con hết mực.
Xin Chúa luôn ở cùng và ban mọi ơn lành cần thiết để cha và mọi người có thể trung thành đến phút cuối cùng và hoàn thành được phần việc được giao phó.

Hèn Mọn
Kỷ niệm chuyến Hành Hương Đất Thánh, tháng 6/2019