Thiếu niên người Ý qua đời năm 2009 đã được Đức Thánh Cha Phanxicô nâng lên hàng ‘đáng kính’

Trở thành Kitô hữu luôn là một thách đố
“Chúa rất kiên định”
Tình hình Kitô hữu ở Trung Quốc ra sao dưới thời Tập Cận Bình?

Đấng đáng kính Matteo Farina – Ảnh: Matteofarina.com

Hôm thứ Tư, 6/5/2020, trong tiến trình phong thánh,  Đức Thánh Cha Phanxicô  đã tuyên bố nâng năm người đàn ông và phụ nữ lên hàng “đáng kính,” bao gồm một thiếu niên người Ý đã chết vì một khối u não vào năm 2009.
Sau cuộc họp ngày 5/5 với Đức Hồng Y Angelo Becciu, bộ trưởng Bộ Tuyên Thánh , Đức Thánh Cha đã phê chuẩn đức hạnh của các linh mục người Ý Francesco Caruso (1879-1951) và Carmelo De Palma (1876-1961), cũng như linh mục Dòng Chúa Cứu thế Tây Ban Nha Francisco Barrecheguren Montagut (1881-1957).
Trước khi trở thành linh mục, Barrecheguren Montagut đã kết hôn (sau này ông góa vợ) và có một cô con gái, Maria de la Concepción Barrecheguren García (1905-1927), người cũng được Đức Thánh Cha tuyên bố là bậc đáng kính hôm 6/5.
Người thứ năm được nâng một bước gần hơn đến bậc thánh là một thiếu niên người Ý Matteo Farina, người sống từ năm 1990 đến 2009.
Farina lớn lên trong một gia đình Kitô hữu có đức tin mạnh mẽ ở thị trấn Brindisi miền Nam nước Ý. Anh rất thân với em gái của mình là Erika.
Giáo xứ nơi anh lãnh nhận các bí tích được giúp đỡ do các tu sĩ Capuchin, từ đó anh có được sự sùng kính đối với thánh Phanxicô và thánh Padre Pio.
Vị cáo thỉnh viên cho Farina nói rằng từ nhỏ Farina đã có khát khao học hỏi những điều mới, luôn thực hiện các hoạt động của mình với sự siêng năng, cho dù đó là trường học, hay thể thao, hay niềm đam mê âm nhạc.
Bắt đầu từ tám tuổi, anh thường xuyên đi xưng tội. Anh cũng đã say mê với Lời Chúa. Năm chín tuổi, anh đọc toàn bộ Tin mừng thánh Matthew như một cách để sống đúng ý nghĩa Mùa Chay. Farina cũng cầu nguyện với chuỗi Mân côi mỗi ngày.
Khi  lên chín tuổi, anh có một giấc mơ, trong đó  thánh Padre Pio nói  nếu anh hiểu rằng “người không có tội lỗi thì sẽ hạnh phúc”, vì thế anh phải giúp người khác hiểu điều này, “vậy tất cả chúng ta đều có thể đồng hành với nhau, với niềm hạnh phúc, đến vương quốc thiên đàng.”
Từ thời điểm đó trở đi, Farina cảm thấy một khát vọng mạnh mẽ để truyền giáo, đặc biệt là trong số các bạn bè của mình, điều mà anh ta đã làm một cách lịch sự và chắc chắn.
Anh ấy đã từng viết về mong muốn này, nói rằng “tôi hy vọng sẽ thành công trong sứ mệnh của mình để thâm nhập (infiltrate) vào những người trẻ để nói với họ về Thiên Chúa (và họ được chiếu sáng bởi chính Chúa); Tôi quan sát những người xung quanh, để xâm nhập vào họ trong âm thầm như một con vi khuẩn và làm lây lan cho họ một căn bệnh không chữa trị được đó là, Tình yêu!”
Vào tháng 9/2003, một tháng trước sinh nhật thứ 13 của mình, Farina bắt đầu có các triệu chứng về những gì sau này đã được chẩn đoán là một khối u não. Khi đang trải qua các lần xét nghiệm y tế, anh bắt đầu viết nhật ký. Anh gọi trải nghiệm của những cơn nhức đầu và đau đớn thể xác là “một trong những điều làm thay đổi cuộc đời bạn và của những người khác. Nó giúp bạn mạnh mẽ hơn và phát triển hơn hết mọi thứ trong đức tin.”
Trong sáu năm tiếp theo, Farina đã trải qua một số giải phẫu não và trải qua nhiều cuộc hóa trị và các phương pháp điều trị khác cho khối u.
Tình yêu của anh dành cho Đức Trinh nữ Maria được củng cố trong thời gian này và anh đã tận hiến cho Trái Tim Vô nhiễm của Đức Maria.
Giữa lúc phải ra vào bệnh viện, anh vẫn tiếp tục sống cuộc sống bình thường của một thiếu niên: đi học, đi chơi với bạn bè, thành lập một ban nhạc và yêu một người bạn gái.
Sau đó, anh gọi mối quan hệ trong sạch mà anh có với Serena trong suốt hai năm cuối đời là “món quà tuyệt vời” Chúa có thể tặng anh.
Khi  được 15 tuổi, anh đã suy nghĩ về tình bạn và nói rằng “tôi muốn có thể hòa nhập với bạn bè mà không bị buộc phải bắt chước họ trong những sai lầm. Tôi cảm thấy mình muốn tham gia nhiều hơn vào các nhóm, mà không phải từ bỏ nền tảng Kitô giáo của tôi. Điều này thật khó. Khó nhưng không phải là không thể.”
Cuối cùng, thời thiếu niên trở nên khó khăn hơn và sau cuộc giải phẫu lần thứ ba, anh bị liệt ở tay và chân trái. Anh thường nhắc lại rằng, “chúng ta phải sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng, nhưng không phải trong nỗi buồn của cái chết, mà là niềm vui của việc sẵn sàng gặp Chúa!”
Farina đã ra đi trong lúc có nhiều bạn bè và gia đình bên cạnh mình vào ngày 24/4/2009.
Francesca Consolini, vị cáo thỉnh viên cho Farina, đã viết trên một trang mạng dành riêng cho vị thanh niên đáng kính rằng “trong anh nổi lên một cam kết sâu sắc bên trong hướng đến việc thanh lọc trái tim của anh khỏi mọi tội lỗi” và anh đã trải nghiệm một tâm hồn “không nặng nề, khó khăn hay bi quan; thật vậy, từ những lời nói của anh đã thể hiện niềm tin không ngừng vào Chúa, một ánh mắt kiên cường, quyết đoán và thanh thản hướng về tương lai …”
Farina thường nghĩ về đức tin và “khó khăn của việc đi ngược dòng của hiện tại.” Lo lắng về việc thiếu giáo dục đức tin tốt cho những người trẻ, anh đã tự thực hiện nhiệm vụ này trong số các bạn bè của mình.
Anh đã từng viết trên nhật ký của mình như sau: “Khi bạn cảm thấy rằng bạn không thể làm điều đó, khi thế giới sụp đổ trên bạn, khi mọi lựa chọn là một quyết định khó khăn, khi mọi hành động đều là thất bại … và bạn muốn ném mọi thứ đi, khi công việc căng thẳng làm bạn mất hết nghị lực … hãy dành thời giờ để chăm sóc cho tâm hồn của bạn, hãy yêu Chúa bằng tất cả con người bạn và phản chiếu tình yêu của Người đến cho những người khác.”

(Tóm lược và chuyển ngữ từ bài viết của Hannah Brockhaus đăng trên CNA)