Trong đời các cụ thường dạy “Lành với bụt chứ không ai lành với ma.” Ai tốt với ta thì ta cũng tốt với họ, còn ai chơi xấu ta thì ta cũng phải cho nó biết tay chứ! Trong phim ảnh, báo thù được coi như bổn phận thiêng liêng, để rồi khi thù đã trả xong thì khán giả mới thấy hả lòng hả dạ. Ấy thế mà Phúc Âm tuần này Chúa lại mời gọi chúng ta vượt qua biên giới bạn thù để yêu cả kẻ thù.
Yêu người dễ thương thì thấy hứng thú chứ yêu kẻ thù đáng ghét thì có lợi lộc gì đâu; Cầu nguyện cho kẻ vu khống mình thì có sơ múi gì đâu. Thế nhưng chính khi làm như vậy thì sẽ bộc lộ ra tình yêu mà Chúa Giêsu công bố, đó là tình yêu quên mình đi chỉ nghĩ đến người khác.
Tự mình yêu thù không hề dễ. Chúng ta cần nhờ động lực thiêng liêng đó là tình yêu tha thứ của Chúa. Chúa chậm giận và giàu tình thương. Chính Chúa đã tha thứ muôn ngàn tội lỗi chúng ta. Một khi cảm nhận mình đã được Chúa tha thứ, thì ta sẽ dễ cảm thông và tha thứ, để có thể yêu kẻ thù.
Cùng với động lực là mục đích cao cả của chúng ta: khi yêu kẻ thù là lúc chúng ta mang trong mình trái tim tình không biên giới của Thiên Chúa là Đấng “nhân hậu với cả phường vô ân và quân độc ác.” Khi yêu kẻ thù là lúc chúng ta có lòng nhân từ như Chúa là Đấng nhân từ.
Chắc chúng ta đều biết: Ngay giữa giây phút đau thương tột cùng vì bị kẻ thù đóng đinh vào thánh giá, Chúa Giêsu đã thốt lên: “Lạy Cha xin tha tội cho họ.” Đó là giây phút đẹp nhất đời Chúa Giêsu, giây phút làm cho điều không tưởng trở thành hiện thực, làm cho lí thuyết trở thành sự sống. Chúa Giêsu đã thực sự yêu kẻ thù. Ôi, tình không biên giới! Amen.