Khi ấy, Đức Giê-su và ba môn đệ là Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an trở lại với các môn đệ khác, thì thấy một đám người rất đông đang vây quanh các ông, và các kinh sư tranh luận với các ông. Thấy Đức Giê-su, lập tức tất cả đám đông kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người. Người hỏi các môn đệ : “Anh em tranh luận gì với họ thế ?” Một người trong đám đông trả lời : “Thưa Thầy, tôi đã đem con trai tôi lại cùng Thầy ; cháu bị quỷ câm ám. Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập vào là vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra. Tôi đã nói với các môn đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không làm nổi.” Người đáp : “Ôi thế hệ cứng lòng, không chịu tin ! Tôi phải ở cùng các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa ? Đem nó lại đây cho tôi.” Người ta đem nó lại cho Người. Vừa thấy Người quỷ liền lay nó thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt mép. Người hỏi cha nó : “Cháu bị như thế từ bao lâu rồi ?” Ông ấy đáp : “Thưa từ thuở bé. Nhiều khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, thì xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi.” Đức Giê-su nói với ông ta : “Sao lại nói : nếu Thầy có thể ? Mọi sự đều có thể đối với người tin.” Lập tức, cha đứa bé kêu lên : “Tôi tin ! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi !” Khi thấy đám đông tuôn đến, Đức Giê-su quát mắng tên quỷ : “Thần câm điếc kia, Ta truyền cho ngươi : ra khỏi đứa bé, và không được nhập vào nó nữa !” Quỷ thét lên, lay nó thật mạnh, rồi ra khỏi. Đứa bé ra như chết, khiến cho nhiều người nói : “Nó chết rồi !” Nhưng Đức Giê-su cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng lên. Khi Người vào nhà, các môn đệ mới hỏi riêng Người : “Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy ?” Người đáp : “Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được thôi.”
Suy niệm
Người cha trong bài Tin Mừng hôm nay hẳn là đau khổ lắm. Vì đứa con trai của ông bị quỷ câm ám ngay khi nó còn nhỏ. Bệnh tình của nó cũng thật nặng, như ông nói « Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập vào là vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra » (c.18). Hơn nữa, sự sống chết của con ông luôn bị đe doạ, vì « nhiều khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết » (c.22a).
Chắc chắn ông đã chạy đến với nhiều thầy, nhiều nơi để xin chữa trị cho con ông. Và hôm nay, ông đưa con mình đến với Đức Giêsu. Nhưng vì Ngài còn đang ở trên núi biến hình, nên ông đã nhờ các môn đệ. Tiếc rằng « các ông không trừ nổi ».
Chỉ khi Đức Giêsu xuất hiện, Ngài quát mắng tên quỷ, thì nó mới xuất khỏi em và em được chữa lành. Nhưng trước khi trừ quỷ cho con ông, Đức Giêsu yêu cầu người cha phải tin, vì ông tỏ ra nghi ngại khi nói : « nếu Thầy có thể làm được gì thì xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi ». Đức Giêsu muốn ông tuyệt đối tin tưởng, vì « mọi sự đều có thể đối với người tin ».
Các môn đệ chắc chắn cũng rất ngạc nhiên, vì sao Thầy trừ được tên quỷ này, mà các ông thì không, nên mới hỏi Đức Giêsu : “Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy ?” Đức Giêsu cho các ông biết lý do : : “Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được thôi.” Rõ ràng là các môn đệ chưa cầu nguyện đủ nên không thắng nổi tên quỷ này.
Như thế, đức tin và lời cầu nguyện quan trọng biết chừng nào trong việc chiến thắng sự dữ.
Lòng tin và tín thác của người cha nơi Đức Giêsu đã giúp con mình được giải thoát khỏi xiềng xích ma quỷ. Mong sao các bậc làm cha, làm mẹ cũng luôn hết lòng tin tưởng nơi Chúa, chạy đến với Chúa, trao phó con mình cho Ngài và khiêm tốn thưa lên như người cha hôm nay : « xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi ! ».
Ngày nay ma quỷ cũng ẩn núp dưới nhiều dạng khác nhau : «ma tuý», «ma men», «ma cờ bạc», «ma số đề», «ma trò chơi điện tử», và có thể thêm «ma Covid-19» nữa… nhiều ma, nhiều quỷ luôn rình rập chúng ta và nhất là rình rập con trẻ, mà với sức riêng, chúng ta khó mà thắng nổi được.
Mong sao mỗi người, mỗi gia đình luôn ý thức tầm quan trọng của đức tin, của lời cầu nguyện trong việc xua đuổi và chiến thắng những loại ma quỷ này.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.