Khi ấy, có người trong đám đông nói với Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi.” Người đáp : “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho các anh ?” Và Người nói với họ : “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.” Sau đó Người nói với họ dụ ngôn này : “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: ‘Mình phải làm gì đây ? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu !’ Rồi ông ta tự bảo : ‘Mình sẽ làm thế này : phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng : hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã !’ Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta : ‘Đồ ngốc ! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai ?’ Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.”
Suy niệm
Vào thời Đức Giêsu, các bậc thầy trong dân Do thái thường được xem là quan toà để phân xử những vụ tranh cãi. Vì coi Đức Giêsu như một bậc thầy, nên có người đã nhờ Ngài phân xử vụ tranh chấp liên quan đến việc phân chia của cải trong gia đình. Đức Giêsu từ chối việc là quan toà trong vụ này, nhưng Ngài vạch ra nguồn gốc sâu xa của sự xung đột, đó là « mọi thứ tham lam » (πλεονεξία : luôn ước muốn có nhiều hơn những người khác).
Mải lo thu tích của cải cho mình, làm sao để có nhiều hơn người khác, đó là bận tâm của rất nhiều người. Nhưng tất cả những gì người ta tích trữ trong bao năm sẽ có ngày trở thành vô dụng, vì « không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.”
Người nào « thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa », thì khi nhắm mắt xuôi tay, của cải sẽ về tay người khác, và chính sự sống đời của họ cũng bị mất luôn. Như thế, khi chết, người đó « mất cả chì lẫn chài ».
Xin Chúa cho ta luôn biết chịu khó làm ăn, biết tính toán trong công ăn việc làm, chấp nhận vất vả sớm hôm để cuộc sống được cải thiện và tốt hơn. Nhưng mong sao ta cũng biết nhận ra có điều cần thiết hơn, ấy là biết « lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa », bằng việc sống bác ái, sẵn sàng chia sẻ thời gian, sức khoẻ, tiền bạc cho người khác. Làm vậy là ta có được kho tàng trên trời là bảo đảm đích thực của ta khi mọi sự dưới đất này qua đi.
Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.