Khi ấy, Đức Giê-su thấy một đoàn người đông đảo, thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều. Vì bấy giờ đã khá muộn, các môn đệ đến gần Người và thưa : “Nơi đây hoang vắng và giờ đã khá muộn. Xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào thôn xóm và làng mạc chung quanh mà mua gì ăn.” Người đáp : “Chính anh em hãy cho họ ăn đi !” Các ông nói với Người : “Chúng con phải đi mua tới hai trăm quan tiền bánh mà cho họ ăn sao ?” Người bảo các ông : “Anh em có mấy cái bánh ? Đi coi xem !”. Khi biết rồi, các ông thưa : “Có năm cái bánh và hai con cá.” Người ra lệnh cho các ông bảo mọi người ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh. Họ ngồi xuống thành từng đám, chỗ thì một trăm, chỗ thì năm mươi. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ bánh ra, trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho dân chúng. Người cũng chia hai con cá cho mọi người. Ai nấy đều ăn và được no nê. Người ta thu lại những mẩu bánh được mười hai thúng đầy, cùng với cá còn dư. Số người ăn bánh là năm ngàn người đàn ông.
Suy niệm
Khi thấy đoàn người đông đảo tìm đến với mình, Đức Giêsu đã “chạnh lòng thương”. Con tim của Ngài đã rúng động bởi đám đông bị bỏ rơi, không được các người lãnh đạo quan tâm đến, họ giống như “bầy chiên không người chăn dắt”.
Đức Giêsu đã thấy họ khát của ăn tinh thần nên đã “dạy dỗ họ nhiều điều”. Ngài cũng thấy họ đói của ăn phần xác, nên đã sai các môn đệ cho họ ăn.
Các môn đệ lo lắng, không biết kiếm đâu ra bánh cho người ta ăn. Có thể đám đông cũng lo lắng vì “nơi đây hoang vắng và giờ đã khá muộn”.
Nhưng chỉ với 5 cái bánh và 2 con cá, khi được trao vào tay Đức Giêsu và qua tay các môn đệ, thì hơn 5000 người đã được ăn no nê mà vẫn còn dư 12 thúng đầy.
Theo Chúa, chúng ta hay bị rơi vào cám dỗ rằng Chúa không hiểu hoàn cảnh của ta; Chúa không biết nỗi đau tinh thần và thể xác của ta; Chúa không thấy nỗi túng cực và hoàn cảnh rất khốn đốn của ta…
Thật là sai lầm khi nghĩ như vậy.
Vì đám đông xưa không cần nói với Đức Giêsu rằng họ đang đói khát của ăn tinh thần, đang đói khát của ăn thân xác, thì Ngài vẫn biết và thoả mãn cơn đói, cơn khát của họ.
Ngày nay cũng vậy, Giêsu vẫn luôn bận tâm và lo lắng cho ta. Ngài thấy rõ nhu cầu tinh thần và thân xác của ta.
Mong sao khi tin theo Chúa, ta luôn ý thức rằng đôi mắt của Giêsu vẫn luôn nhìn đến ta và con tim của Giêsu luôn xót thương ta. Để rồi ngay khi ta bị khốn khó, bị bỏ rơi, bị hiểu lầm, bị đau yếu bệnh tật,… ta không bao giờ thất vọng, vì Giêsu luôn ở bên và bao bọc ta bằng ân sủng của Ngài.
Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.