Khi ấy, Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, kinh sư và kỳ mục. Người nói : “Có người kia trồng được một vườn nho ; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục. Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác : kẻ thì họ đánh, người thì họ giết. Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu : người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ ; ông nói : ‘Chúng sẽ nể con ta.’ Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau : ‘Đứa thừa tự đây rồi ! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta.’ Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho. Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì ? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác. Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao ? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta !” Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng ; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.
Suy niệm
Trong dụ ngôn Đức Giêsu kể hôm nay, ta thấy tội ác của các tá điền cứ tăng dần. Họ đã « đánh đập » người đầy tớ thứ nhất. Người đầy tớ thứ hai thì bị họ « đánh vào đầu và hạ nhục». Người thứ ba thì họ không đánh và hạ nhục nữa, nhưng «giết luôn». Và còn nhiều người khác nữa, « kẻ thì họ đánh, người thì họ giết ».
Trái lại, ta thấy sự kiên nhẫn lạ lùng của ông chủ. Cho dù đầy tớ của mình bị đánh đập, hạ nhục và bị giết, ông vẫn tiếp tục gửi các đầy tớ đến. Ông có bao nhiêu đầy tớ thì gửi đi hết, với hy vọng các tá điền nộp hoa lợi.Chúa của ta là thế, luôn kiên nhẫn chờ đợi, cho dù tội của ta có mỗi ngày một nhiều, một lớn như các tá điền xưa kia.
Nhưng ước mong sao ta sẽ khác với các tá điền xưa kia bằng cách tận dụng dịp con ông chủ đến, để rồi xin ơn tha thứ và sẽ mãi được ở trong vườn nho của ông chủ đầy yêu thương và bao dung này.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Hội CsSR.