Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui. Khi sinh con, người đàn bà lo buồn vì đã đến giờ của mình; nhưng sinh con rồi, thì không nhớ đến cơn gian nan nữa, bởi được chan chứa niềm vui vì một con người đã sinh ra trong thế gian. Anh em cũng vậy, bây giờ anh em lo buồn, nhưng Thầy sẽ gặp lại anh em, lòng anh em sẽ vui mừng: và niềm vui của anh em, không ai lấy mất được. Ngày ấy, anh em không còn phải hỏi Thầy gì nữa.”
Suy niệm:
Niềm vui của những người theo Đức Giê-su không phải là một niềm vui tinh quái: vui trên những đau khổ của người khác; càng không phải là thứ niềm vui bệnh hoạn: lấy sự đau khổ của mình làm vui. Như người mẹ phải ưu phiền đau đớn để sinh con, và niềm vui vì đã sinh cho đời một con người vượt quá cơn đau đớn. Cơn đau của các thánh tử đạo trở thành niềm vui vì hạnh phúc vĩnh cửu trên thiên quốc mà các ngài được hưởng. Các ki-tô hữu tìm thấy niềm vui ngay giữa những đau khổ lớn lao, vì những đau khổ ấy dẫn tới niềm vui đích thực không thể mất đi và cũng không bao giờ tàn lụi: đó chính là niềm vui vì được sống, được sống đời đời.
Mời Bạn: Cái nhìn ki-tô giáo về thế giới bể khổ này vừa thực tế (chấp nhận sự thật khổ não của nó) vừa lạc quan (có thể vượt qua nó để đem lại một cái gì đó tốt đẹp cho người khác, dù nhỏ bé). Bạn có dám chấp nhận một cái nhìn lạc quan như thế không?
Chia sẻ: Tôi và bạn làm gì để cùng với Chúa Giê-su biến điều khổ nhục nhất (thập giá) trở thành niềm vui lớn lao nhất (sự sống lại và sự sống đời đời)?
Sống Lời Chúa: Làm một việc hy sinh, phục vụ tự nguyện với ý hướng đem niềm vui cho những người lân cận mình.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, khi cầu nguyện con thấy Chúa là niềm vui; trong đời thường, Chúa dạy con phải phục vụ. Xin cho con biết bắt chước Chúa biết tìm thấy niềm vui và hạnh phúc khi dấn thân phục vụ anh em.
Lm. Đa Minh Nguyễn Xuân Trường
Giáo phận Bắc Ninh