BUỒN-VUI: HAI NHỊP CỦA ĐỜI SỐNG – Tin mừng ngày thứ Năm tuần VI Phục Sinh A: Ga 16,16-20 -Thánh Ki-tô-phô-rô Ma-ga-la-nê, linh mục, tử đạo           

Hãy đem Con Trẻ và Mẹ Người trốn sang Ai Cập – Lễ Thánh Gia – Năm A
CHÍNH THẦY LÀ ĐƯỜNG – Tin mừng ngày thứ Sáu tuần IV Phục sinh A – Ga 14,1-6
Chúa Nhật Thứ 5 Thường Niên Năm B – Đức Giê-su chữa nhiều kẻ ốm đau

Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Ít lâu nữa, anh em sẽ không còn trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy”. Bấy giờ vài người trong nhóm môn đệ của Đức Giê-su hỏi nhau: “Người muốn nói gì khi bảo chúng ta: ‘Ít lâu nữa, anh em sẽ không trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy’ và “Thầy đến cùng Chúa Cha’?” Vậy các ông nói : “It lâu nữa nghĩa là gì? Chúng ta không hiểu Người nói gì!” Đức Giê-su biết là các ông muốn hỏi mình, nên bảo các ông: “Anh em bàn luận với nhau về lời Thầy nói : ‘Ít lâu nữa, anh em sẽ không trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy’. Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.” 

Suy niệm:

Vui-buồn là hai nhịp đập của đời sống. Điều quan trọng là khi buồn, ta không để nỗi buồn dìm ta xuống hố sâu tuyệt vọng; cũng thế, lúc vui ta cũng không quá đà, đánh mất kiểm soát bản thân để rồi phải ân hận. Nghe Chúa Giê-su báo tin “Ít lâu nữa anh em sẽ không thấy Thầy”, các môn đệ buồn sầu là đúng. Nhưng Chúa không muốn để nỗi buồn đó khiến các ông chán nản, thất vọng. Ngài báo trước cũng chỉ “ít lâu nữa” thôi thì “nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui”. Khoảng thời gian giữa lúc ra đi tới lúc gặp lại cả là một chiến trường đầy thử thách cam go. Ai vượt qua được, người ấy mới chứng minh được mình là môn đệ đích thực của Thầy Giêsu.

Mời Bạn: Dẫu biết rằng “sau cơn mưa trời lại sáng”, “hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai”, nhưng hy vọng ánh sáng ở cuối đường hầm mãi luôn là thách thức cho mọi người. Người tín hữu đứng trước những khó khăn thách đố của cuộc sống, không trở nên bi quan tiêu cực, vẫn luôn hăm hở hoạt động cho “Nước Chúa trị đến” vì họ luôn hy vọng chắc chắn rằng “ít lâu nữa sẽ được thấy Thầy” “nỗi buồn của mình sẽ trở thành niềm vui”, và niềm vui cao cả nhất chính là “phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao” (Mt 5,12).

Sống Lời Chúa: Sống đức trông cậy là biết loại bỏ những suy nghĩ bi quan, nhưng luôn lạc quan và hành động tích cực để “cho Nước Chúa trị đến.”

Cầu nguyện: Lạy Chúa Ki-tô phục sinh, xin ban cho con sức mạnh của tình yêu, thứ sức mạnh khiến Chúa chiến thắng tử thần, để đức tin con thêm mạnh mẽ, đức cậy thêm vững vàng.

Lm. Đa Minh Nguyễn Xuân Trường
Giáo phận Bắc Ninh