Lễ Đức Mẹ Guadalupe

Khoảnh khắc trong cuộc sống
Mong “Cửa” được mở
Xuống thuyền

Ngày 12 tháng 12 năm 2017

Chưa đến 4 giờ sáng, khuôn viên nhà thờ Saint Margaret Mary church, Lomita đã có rất đông các tín hữu tụ tập về. Cùng với các cô thiếu nữ vận lễ phục thật xinh đẹp mỹ miều, tay cầm những lẳng hoa hồng đủ màu sắc và các linh mục, tu sĩ nam nữ thuộc nhiều sắc tộc, mọi người bước vào thánh đường tiến dâng Mẹ những đó hoa thật xinh tươi. 

Thánh lễ sáng nay thật trang nghiêm cùng với lời kinh tiếng hát. Người người dâng lời cảm ơn Mẹ. Mẹ của nhân loai. 

Ngày lễ mừng kính Mẹ, chúng con hiệp thông xin Mẹ thương xót và ban bình an đến cho nhân loại. Xin cho hòa bình và các tôi nhận và nạn nhân được ơn ăn năn trở lại khi còn có thể để khỏi cảnh trầm luân nơi biển lữa hỏa ngục.

Xin dâng trong tay Mẹ gia đình nhỏ của con. Trong tay Mẹ, xin hãy dẫn chúng con đến gần với Chúa hơn.

*

Chuyện kể, vào ngày 9 tháng 12 năm 1531, tức là năm Juan Diego 57 tuổi, một chuyện kỳ lạ xảy ra đã làm thay đổi cả cuộc đời của ông. Lúc ấy chính là lúc người Tây Ban Nha đối xử vô cùng tệ hại và dã mạn với người thổ dân. Juan Diego cũng là một thổ dân và cũng vào thời điểm đó ông đang sống trong tâm trạng buồn khổ lẻloi tột cùng sau cái chết của người bạn đời là bà Maria Lucia.

Hôm đó, Juan Diego khoác tấm khăn quàng màu trắng vải thô để đến nhà thờ. Nhưng vì đường xa, muốn giữ cho chiếc khăn quàng sạch sẽ không vướng bụi đường, nên ông chỉ khoác vào lúc gần tới nơi. Khi rẽ con dốc và gần bước lên ngọn đồi Tepeyac khô cứng, nằm giữa vùng đất sa mạc cằn cỗi của dân da đỏ và khu làng đông dân cư sang trọng trù phú gốc Tây Ban Nha, ông nghe thấy tiếng nhạc, ngỡ là tiếng chim hót. Sau đó, nghe kỹ lại, ông thấy tiếng nhạc tương tự như những bài thánh ca mà ông đã được nghe trong các buổi đại lễ tại nhà thờ. Nhưng lạ lùng thay, tiếng nhạc ấy phát xuất từ một bụi cây xương rồng nằm giữa ngọn đồi. Tiến gần hơn, ông thấy trên bụi cây có một đám mây bừng sáng tỏa ra nhiều tia sáng rực rỡ. Bỗng nhiên tiếng nhạc lịm tắt. Sự yên lặng bao trùm. Ngay lúc ấy, Juan Diego nghe một giọng nói ngọt ngào dịu dàng của một người nữ xuất hiện giữa đám mây, huy hoàng mỹ lệ chưa từng thấy, trang phục như một công chúa xứ nói tiếng thổ âm Aztec, ngôn ngữ mẹ đẻ của mình gọi đích danh: “Juan Diego?”

 Lập tức ông quì gối xuống, mắt đăm đăm nhìn hình dáng người phụ nữ diễm lệ và uy nghi trước mặt.

Bà nói: “Hỡi con yêu dấu của Ta! Ta muốn con biết rằng chính Ta là Mẹ Thiên Chúa, Ta có một sứ mệnh muốn trao cho con: Ta muốn xây một ngôi nhà thờ tại đây, để Ta có thể tỏ lòng yêu thương đối với tất cả những người da đỏ như các con cái của Ta, và bày tỏ cho loài người biết Thiên Chúa chân thật là Đấng ban sự sống. Con hãy lên đường đến với Đức Cha của xứ Mễ Tây Cơ và nói cho ngài biết rằng chính Ta đã truyền cho con lệnh này. Hãy nói ngay cho ngài hay rằng Ta muốn có một ngôi nhà thờ được xây tại đây, và cho ngài biết tất cả những gì con thấy và nghe được hôm nay.”

Juan Diego tìm đến toà Tổng Giám mục để chuyển lời của Bà mà ông vừa gặp. Nhưng Đức Tổng Giám mục chỉ ồn tồn nói: “Cha có rất nhiều công chuyện phải giải quyết trước. Sau này có dịp trở lại thì hãy vào đây gặp và nhắc lại cho cha nhớ những điều trên. Lúc đó có thể cha sẽ có thời giờ suy nghĩ kỹ càng hơn và quyết định dễ hơn. Con đừng nản lòng”.

Trên đường về, khi gần đến ngọn đồi Tepeyac, trời đã xế chiều và mặt trời gần lặn, ông đã quỳ xuống và nức nở thưa khi thấy Đức Mẹ : “Lạy Bà là Mẹ Thiên Chúa, con không xứng đáng với sứ mệnh này. Con đã không hoàn thành những gì Đức Mẹ muốn”.

Juan Diego ngưng một lúc rồi lại tiếp tục thổn thức:

– Lạy Đức Mẹ nhân từ, sao Mẹ không trao sứ mệnh này cho một kẻ xứng đáng hơn con, cho một kẻ quyền quí hoặc cao sang mà nhiều người sẽ nghe theo, thay vì con chỉ là một người tầm thường ngu dốt…

Đức Mẹ nghiêng đầu lắng nghe Juan và cuối cùng Người nói:

– Hỡi con yêu dấu, Ta có rất nhiều sứ giả mà Ta có thể trao phó công việc, nhưng con chính là người Ta cần và muốn chọn để trao phó sứ mệnh này. Con sẽ làm được những gì Ta muốn. Hôm nay con hãy trở về nhà nghỉ ngơi. Tuy nhiên, ngày mai con phải trở lại Tòa Giám mục và nói cho ngài biết rằng Ta ra lệnh cho ngài xây một ngôi nhà thờ cho Ta ngay trên ngọn đồi này.

Hôm sau là ngày 10 tháng 12 và là Chúa nhật. Juan thức dậy thật sớm và đến nhà thờ Santiago dự Thánh lễ. Sau đó, ông lại đi đến xin gặp Đức Tổng Giám mục. Đức Tổng Giám mục vẫn tra hỏi Juan kỹ càng tường tận. Juan cảm thấy chứa chan hy vọng, vì ông thấy Đức Tổng Giám mục rất ân cần và ghi chép cẩn thận những lời ông tường thuật. Nhưng rồi người thông dịch bảo ông:

– Ngài không thể làm theo lời yêu cầu của ông được. Ngài bảo ông phải trở về nơi ông nói có Đức Mẹ hiện ra và xin Người một dấu hiệu, dấu này có thể chứng tỏ Người thật là Đức Mẹ, Mẹ Thiên Chúa, và việc xây nhà thờ thật sự là ý muốn của Người

Ông trở lại ngọn đồi Tepeyac quen thuộc và tường thuật tất cả cho Đức Mẹ. Đức Mẹ mỉm cười bảo Juan hãy trở lại sáng hôm sau tại nơi này. Người nói rằng Người sẽ đợi Juan và cho ông một dấu hiệu để đem đến cho Đức Tổng Giám mục.

Juan Diego về tới nhà thì thấy mọi người xôn xao chờ đợi, vì có người bác của Juan tên Juan Bênađinô đang bị bệnh nặng. Ông bác này là người thân duy nhất còn sống sót và đã từng nuôi dưỡng Juan, nên ông coi người bác này như cha ruột.

Đêm hôm đó, Juan và hàng xóm láng giềng rán làm đủ mọi cách cho người bệnh hạ cơn sốt đang hành hạ ông ta. Họ dùng những phương thức gia truyền và các lá cây đắp người cho ông bác, nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm mà lại càng lúc càng gia tăng. Có một vị cao niên trong làng mách với Juan Diego về một loại dược thảo rất hiếm trong rừng, có thể làm hạ cơn sốt mau chóng. Sáng sớm, Juan Diego quyết tâm đi tìm dược thảo đó để chữa cho ông bác yêu quí. Trong tâm trí Juan Diego lúc đó chỉ có hình ảnh tiều tụy của ông bác, nên Juan Diego quên bẵng  lời hẹn với Đức Mẹ, cho tới khi  tiến gần tới ngọn đồi Tepeyac.

Juan Diego phân vân và rồi tự nhủ rằng mình sẽ đi tìm thuốc cho bác xong sẽ trở về gặp Đức Mẹ để thi hành công tác kia cũng không muộn. Ông còn nghĩ rằng Đức Mẹ sẽ thông cảm cho hành động của ông. Nghĩ thế nên ông đi rẽ qua một con đường khác để tránh băng qua ngọn đồi như thường lệ. Tuy nhiên, vừa bước qua con đường mòn, ông đã nhìn thấy Đức Mẹ.

Đức Mẹ đứng giữa vầng hào quang rực rỡ, bên dưới có thiên thần nâng đỡ và hai cánh thiên thần cũng tràn ngập ánh sáng. Lần này Đức Mẹ không ở trên cao mà xuống gần thấp trên con đường nhỏ để gặp tận mặt Juan. Ông quì phục xuống đất và sợ hãi lấy tấm khăn quàng che lên đầu.

Với một giọng trìu mến, Đức Mẹ hỏi:

– Con đang đi đâu đấy, con yêu dấu của Ta?

Juan hối hận nói:

– Xin Đức Mẹ đừng giận con.

Và Juan kể đầu đuôi câu chuyện về người bác đang lâm trọng bệnh. Đức Mẹ lắng nghe và ôn tồn hỏi:

– Con có thể tin là Ta bỏ rơi một kẻ mà Ta đã yêu quí thế sao, nhất là kẻ đó đang làm cho Ta một công việc rất là quan trọng? Con đừng bận tâm về ông bác con nữa. Ông ấy sẽ không chết vì cơn sốt này đâu. Hiện tại ông ta đã khỏi hẳn rồi! Juan thật sự tin lời Đức Mẹ với tất cả tấm lòng, và tha thiết xin Đức Mẹ cho dấu hiệu để đem đến Đức Tổng Giám mục.

– Con yêu dấu, Đức Mẹ trả lời, con hãy lên ngay giữa ngọn đồi nơi Ta đến với con lần đầu tiên. Con hãy ngắt lấy những đóa hoa hồng mà con gặp ở đó. Hãy bỏ tất cả vào tấm khăn quàng của con và mang về lại đây cho Ta. Ta sẽ nói cho con biết những gì con cần phải nói và làm.

Tuy biết trên ngọn đồi khô cằn kia chưa bao giờ nở hoa hồng, nhất là vào giữa mùa Đông lạnh lẽo của tháng Mười Hai, Juan Diego vẫn chạy ngay lên đồi. Trên đó, ông thấy một vườn hồng tuyệt đẹp chưa từng thấy. Đó là một giống hoa quí giá không bao giờ mọc giữa nơi hoang dã.

Juan Diego lựa hái những đoá hồng lớn nhất và đẹp nhất, cẩn thận đặt trong tấm áo quàng và mang trở lại chỗ Đức Mẹ đang đứng đợi. Đức Mẹ đưa tay gom lấy những đóa hoa Juan mang về rồi tự tay sắp xếp từng đóa hoa, túm lại trong tấm khăn quàng, và bảo: “Đây là dấu hiệu Đức Tổng Giám mục muốn. Con hãy mau đi đến trình lên ngài. Đừng mở khăn cho bất cứ ai thấy, ngoại trừ Đức Tổng Giám mục. Khi thấy dấu hiệu này thì ngài sẽ cho xây ngôi nhà thờ như ý Ta muốn.”

Lần thứ ba, Juan Diego đi đến Tòa Giám mục. Nhưng khác hơn mọi lần, lần này ông không chạy nhanh như những lần trước mà cẩn thận tránh làm động đến các đóa hoa đã được sắp xếp cẩn thận.

Một lần nữa ông ta được đưa vào sân đợi và kiên nhẫn đứng chờ, rồi được vào gặp Đức Tổng Giám mục. Không chần chờ, Juan Diego nói ngay:

– Thưa Đức Cha, con có dấu hiệu mà Đức Cha muốn đây.

Ông mở rộng tấm khăn ra và các đóa hoa hồng rực rỡ thắm tươi tuôn xuống phủ đầy tấm thảm dưới chân ông. Đức Tổng Giám mục la lên bỡ ngỡ. Chính ngài cũng như những người khác đang có mặt trong căn phòng liền quì phục xuống, tay dang rộng và thành kính thốt lên:

– Kính mừng Maria đầy ơn phước, Đức Chúa Trời ở cùng Bà…

Juan Diego đứng ngơ ngác, trên cổ còn khoác tấm khăn quàng trống rỗng. Đột nhiên ông nhận thấy lúc đó mọi người chẳng ai để ý tới những đóa hoa hồng rực rỡ kia, mà tất cả đang nhìn đăm đăm vào tấm khăn quàng của mình. Ông cúi xuống nhìn tấm khăn đang phủ dài trước mình và thấy tấm khăn bằng vải xương rồng thô sơ nay đã biến đổi thành một bức tranh cực kỳ sống động, in hình Đức Mẹ tuyệt mỹ như ông đã thấy trong những lần vừa qua trên đồi Tepeyac.

– Xin Đức Mẹ tha lỗi cho lòng nghi ngờ của con.

Đức Tổng Giám mục vừa nói vừa đưa tay tháo gỡ tấm khăn quàng của Juan và kính cẩn nâng cao trước mặt. Một đoàn kiệu lập tức được lập thành với Đức Tổng Giám mục đi đầu, tay giơ cao bức hình Đức Mẹ. Tất cả mọi người trong toà nhà và cả dân chúng đang đợi ngoài sân nối đuôi nhau đi theo Đức Tổng Giám mục vào ngôi nhà nguyện riêng của ngài. Ngài cung kính đặt tấm tranh vải lên bàn thờ và quì xuống cầu nguyện.

Sau đó, Đức Tổng Giám mục mời Juan Diego vào phòng riêng nói chuyện rất lâu với ông. Ngài cẩn thận ghi từng chi tiết theo lời ông thuật lại, từ lần đầu tiên Đức Mẹ hiện ra với ông cho tới lúc bấy giờ. Ngài hỏi và ghi rõ ràng nơi chốn mà Đức Mẹ muốn xây cất ngôi nhà thờ.

Kế tiếp, Đức Tổng Giám mục cho một phái đoàn đi theo Juan Diego về nhà để coi thử ông bác của ông có thật sự lành bệnh không. Khi đến nơi, mọi người thấy ông bác khỏe mạnh, cười nói giữa đám dân làng hớn hở bao quanh. Chính ông ta cũng có những tin mừng và đang loan báo cho mọi người biết.

Ông ta kể lại rằng trong lúc ông gần lìa đời thì Đức Mẹ hiện đến bên ông, một Đức Mẹ mà theo ông diễn tả thì giống như Đấng đã hiện ra với Juan Diego và y như bức hình đang nằm trên bàn thờ của Đức Tổng Giám mục. Ông ta còn trao thêm một sứ mệnh từ Đức Mẹ: ngôi nhà thờ phải xây cất đúng như chỗ Đức Mẹ chỉ định trên ngọn đồi Tepeyac. Đức Mẹ muốn mọi người biết đến Người với danh hiệu Đức Mẹ Maria Guadalupe. Ý nguyện của Đức Mẹ là để cho mọi người hiểu lòng yêu mến của Người với những người con bản xứ.

Lúc Juan Diego và ông bác trở lại Tòa Giám mục thì thấy đám đông người Da đỏ xếp hàng dài cả mấy cây số vì họ đã nghe về phép lạ xảy ra. Họ nói rằng họ đến để viếng hình ảnh Đức Mẹ, Đấng đã tỏ lòng yêu thương đặc biệt với dân Mỹ châu, với Thế giới mới, nhất là người dân Da đỏ.

Chỉ trong một thời gian ngắn, một ngôi nhà nguyện bằng đất đã được dựng lên dưới chân đồi Tepeyac. Bức tranh phép lạ được treo tại đó. Người ta cũng xây một căn nhà nhỏ bên cạnh cho Juan Diego cư ngụ. Ông đã trải qua suốt cuộc đời còn lại của mình tại đó để săn sóc ngôi nhà nguyện, và Juan Diego qua đời năm 1548, hưởng thọ 74 tuổi. Theo giáo sử ghi lại thì chỉ trong khoảng thời gian mười mấy năm, từ lúc Đức Mẹ hiện ra với Juan Diego đến lúc ông ta mất đi, có gần chín triệu dân Da đỏ trở lại đạo Công giáo.

(Theo Xuanha.net)

Newer Post
Older Post