Lạnh lùng

Vui lên
Vượt cạn
Một vì sao

Có khi tình mình như tuyết trắng
Lạnh lùng phủ kín mùa đông
Cuộc sống lúc không mơ cao hay mộng nhỏ
Chẳng tìm đâu hoa trắng hoặc cỏ hồng

Anh nhớ khi đời gian nan lắm
Những dối gian xui anh chẳng là mình
Làm gì em không hoang mang một thoáng
Duyên trao nhầm người kẻ ruột đỏ vỏ xanh

Có khi chờ qua mùa tuyết rũ
Cỏ hoa lại có dịp tái sinh
Chờ nhau sau nhiều lần gian khó
Ta của ngày xưa, mình là mình.

HÀ NGỌC HÒA BÌNH