Lá rụng

Lá rụng

Tiếng âm vang
Ngọn cỏ mong manh
RỬA CHÂN CHO NHAU

Trên cành cây to, vài chiếc lá rung,

Có chiếc rơi cấm phập xuống vệ đường.

Có chiếc bay lão đão mấy mươi vòng,

Rồi mới chịu rơi mình xuống mặt đất.

Cứ thế! Cứ thế! Lá bay! Lá rụng!

Thân cây trơ trọi, một mình đứng vững.

Tôi thầm nghe có tiếng nói rất rõ

“Có thời để sống, có thời để chết.”

Sự sống luôn nằm bên trong sự chết.

Từ sự chết đó, có sự sống mới ,

Sự sống mới nẩy lên mầm sự sống mới.

Mầm sống mới là một thân cây nhỏ.

Mầu nhiệm thay một sức sống tràn đầy.

Luật vũ trụ tuần hoàn là thế đấy.

Tán tạ kỳ công Đấng đã hoàn thành.

Muôn loài muôn vật trong cõi nhân sinh.

Để phục vụ con người trong kiếp sống.

Là con người trong cõi nhân gian

Hôm nay sinh ra, ngày mai chết mất

Giống như cây cỏ, con người cũng thế.

Từ đất sinh ra, nằm trong cát bụi

Con người hãy nhớ:”Mình là bụi tro”.

Một mai nằm xuống trở về cát bụi.

Xấu xa tội lỗi, xin Chúa thứ tha

Giúp con tỉnh thức, từ bỏ ý mình

Vì Người đã nói: ” Ai muốn theo Ta, phải vác thập giá mình mà theo Ta”.

Lạy Chúa, xin dạy con học “Từ bỏ”

ý riêng mình và vác thập giá mình

Biết dừng lại mỗi khi con vấp ngã

Biết cậy trông vào tình thương xót Chúa.

 

                                               Quỳnh Hoa

Ngày 10 tháng 11 năm 2017

Kỷ niệm một chiều Thu, ngắm lá rơi

Newer Post
Older Post