Thầy Bòn, một tu sĩ già gốc một vùng quê nghèo ở khu tư, là quản lý tài chánh của một nhà dòng từ hơn 30 năm nay vì tính tằn tiện của ông. Một hôm có việc, ông phải đi qua một cơ sở của nhà dòng ở vùng ngoại ô bằng taxi. Đường quê gập ghềnh, chiếc taxi bị tai nạn và lật xuống ruộng. Đội cứu hộ được nông dân cấp báo đã đến hiện trường, xe cứu thương hụ còi inh ỏi. Từ xa, đội cứu hộ đã nghe tiếng la to của vị tu sĩ :
– Ahhhaaah !
– Ông ơi, Đừng lo, chúng tôi đã tới nơi rồi !
Tiếng la vẫn không giảm :
– Ahhhaaah !
– Nào, nào, hãy yên tâm ! Chúng tôi sẽ đưa ông ra ngay !
Chẳng những không giảm, tiếng la còn có vẻ thống thiết hơn :
– Ahhhaaahaaaahh !
– Hãy bình tĩnh ! Chúng tôi đây rồi !
Tuy vậy, vị tu sĩ vẫn gào lên :
– Ahhaaaahhhh !! Ahhaaaahh !! Nào ! Hãy cố tắt cái đồng hồ tính tiền giúp tôi !!!
(NTL chuyển ngữ theo cuốn “500 chuyện vui nhà đạo“ của nước ngoài)