Ngã lên

Chút tâm tình ngày đầu năm
Viếng thăm
Cạnh Mẹ

Leonard Cohen nói:” Chỗ nào ta bị đổ vỡ chính là nơi bắt đầu sự cứu chuộc cho ta. Mọi thứ đều có kẽ nứt, nhờ vậy mà ánh sáng lọt vào.” Vấp ngã là việc chẳng ai muốn. Thế nhưng phần lớn chân lý cuộc sống lại chỉ vén mở vầng quang qua những khoảnh khắc thất bại đau điếng.

*

Lúc bọn trẻ còn nhỏ, sợ con ngủ say có thể bị ngã xuống sàn nhà, tôi đặt tấm nệm ngay bên cạnh dưới chân giường của mình. Cũng chính vì vậy mới có câu chuyện “Con té lên”.
Ánh nắng chan hoà len lỏi qua rèm cửa rọi vô phòng, khiến con bé kéo vội tấm chăn để che mắt. Được vài phút, biết có người đang ngắm mình, cô bé luồn tay ôm lấy mẹ. Vuốt nhẹ những sợi tóc mai trên trán con, và hôn lên đôi má phúng phính trắng hồng của nàng tiên nhỏ, mẹ khẽ mắng yêu:
Ơ hay! Sao đầu hôm nằm bên dưới. Bây giờ lại ở đây?
Bẽn lẽn  mỉm  cười con bé trả lời:
Con không biết tại sao con lại “té lên” giường của ba mẹ.
Giọng nói trong như tiếng chim, ánh mắt long lanh tinh nghịch của con. Sao mà yêu quá đỗi!
Tôi thầm nghĩ :
Hummm! Thông thường té xuống chứ có ai ngược đời té lên bao giờ.”  Nhưng lại thấy hạnh phúc vô cùng vì sự có mặt của cô công chúa nhỏ bên cạnh.

*

Hôm nay nhân lúc suy tư chuẩn bị cho chuyến hành hương mong tìm gặp và nghe được tiếng Chúa, Giêsu của tôi.  Hai từ “té lên” của con gái yêu hôm nào khiến tôi thấy lòng ấm nhiều.
Còn vài hôm nữa thôi, tôi sẽ lên đường quay lại Giêrusalem. Lần này tôi đồng hành chung với nhiều người, có cả một nhóm anh chị em từng một thời gian nan bên nhau. Đặc biệt được cùng nhịp bước với hai người bạn già. Đã gần 30 năm rồi. Bao nhiêu lần hờn giận? Mấy lúc muốn buông tay vì tâm tính và nhu cầu trong đời sống có phần khác nhau. Nhưng cho dù thế nào tôi vẫn tin trong lòng mỗi đứa đều có điểm chung để đến. Và, đó là cầu nối để chúng tôi có thể duy trì được mối thân tình cho đến hôm nay. Chúng tôi có cùng tâm tình người lữ hành, cùng cố gắng trong khả năng để nâng đỡ và giúp nhau ngày một trở nên tốt lành hơn trên con đường về lại nhà Cha mình, về quê trời.
Bị giằng co bởi ý tưởng: “Liệu có quá kiêu ngạo hay bị bịnh thành tích khi chia sẻ với mọi người cảm nghiệm thiêng liêng?”, tôi cuộn người trong cái ốc đảo của riêng mình. Nhưng khoảng một vài tuần gần đây, trong tôi, từ nơi sâu thẳm nhất, lại nghe một tiếng vọng: Hãy đi! Và báo cho anh em về Thầy” (Mt 28:10,19-20).

*

Cách đây hơn ba năm, tôi từng được hành hương Đất Thánh. Ngày ấy tôi chọn đi một minh, không quen biết ai trong nhóm hành hương. Tôi muốn có giờ riêng cầu nguyện và xin ơn Chúa để có thể làm tròn bổn phận của mình trong gia đình và với cộng đoàn, đặc biệt với các em trong lớp giáo lý mà tôi đang giúp lúc ấy. Tuy miệng bảo: “Lạy Chúa, con sẽ vâng và làm theo ý Cha.”
Nhưng thú thật trong bụng vẫn thấy bị nghiêng về một bên “tôi muốn”nhiều hơn. Cuối cùng điều mà tôi mong mỏi được đem đến cho các em đã được thành sự thật. Nhưng phần nào tôi hiểu sâu hơn ý nghĩa của câu nói: “Cần phải khôn ngoan như loài rắn và dịu dàng như bồ câu.” Dù là việc của Chúa, tốt đẹp đó nhưng thẳng thừng quá, sẽ gặp nhiều ngăn trở. Tôi thấy Chúa thật tuyệt vời! Mọi việc xảy đến với tôi đều có bàn tay sắp đặt diệu vời của Người.
Ngày ấy bị “chê” là một người không biết gì, tôi nhất quyết ôm tập cầm bút lại (dù rằng trong quá khứ đã từng ao ước được có dịp học và tìm hiểu về giáo lý công giáo một cách rõ ràng hơn). Cô bé chung phòng với tôi ở Đất Thánh tâm tình “Chuyến này về, em sẽ lấy chương trình học ba năm kinh thánh.”. Nghe thế, tôi lại càng có lý do để bảo mình “phải bắt chước em.”
Tôi thầm nhủ:” Nếu Chúa muốn, xin cho con cơ hội quay trở lại Đất Thánh.”
Ba năm trôi qua, thú thật là tôi bơi và chới với.  Vốn liếng Anh ngữ của tôi hạn hẹp, sức khoẻ cũng có vấn đề, và lại phải đối diện với vấn nạn trong gia đình. Nhưng lạ lùng thay “trong gian truân, tôi lại nhận ra mỗi ngày Thiên Chúa như người thợ gốm liên lỉ không ngừng trong công việc tạo dựng.  Và tôi, chính là chiếc bình sứ trong tay Người.”  Hai năm đầu tiên, cộng đoàn có chút lộn xộn, nên không có mục vụ giảng dạy Giáo lý và Việt ngữ. Cho nên tôi được toàn thời gian để chú tâm việc học của mình. Nhưng thiệt khổ, tháng nào bài viết ra, cũng bị gạch đỏ bởi lỗi chính tả quá nhiều. Thêm vào có lúc hăng hái đâm tự mãn. Một lần viết bài chia sẻ về “Hình ảnh của Thiên Chúa”, tôi từng soạn bài và dĩ nhiên nói với các em về Chúa nhiều lắm. Tôi tự cho mình thảnh thơi chút “tháng này bài dễ. Chắc là mình sẽ làm được tốt.”  Lần đó tôi bị con F, phải viết lại.  Thái độ kiêu ngạo này khiến tôi vô cùng xấu hổ.   Cùng  lúc đó tôi theo các anh chị em trong nhóm Đồng hành, làm “Linh thao nhẹ nhàng”. (Mỗi ngày cầu nguyện ít nhất nửa giờ. Mỗi tuần đến lằng nghe, học hỏi và chia sẻ tâm tình thiêng liêng với nhóm). Tôi không hiểu nổi, nhưng tôi tin chắc Chúa đang thay đổi tôi. Và chính vì vậy “càng thẹn thùng mắc cỡ vì lỗi phạm, tôi lại cảm nhận được một thứ tình thiêng liêng dần len lỏi vào bên trong nội tâm của mình.  Ánh mắt hiền lành, chẳng nói tiếng nào, Chúa nhìn con và con bẽn lẽn cúi đầu lí nhí hai lời “xin lỗi.”  Theo sau tự bảo: “hàng ngày phải năng xin ơn để được khiêm nhượng hơn.”
Từ đó về sau trước lúc bắt đầu đặt bút viết bài tôi luôn cúi mình xin ơn Chúa Thánh Thần soi sáng mở lòng trí và cầm tay tôi để viết những gì Chúa muốn, vừa rèn luyện và nhắc nhở thân phận nhỏ bé ngu khờ của mình.  Mỗi lần làm bài tôi điều tham khảo ý và được rất nhiều người giúp đỡ. “ Mặc kệ có ai bảo mình ngu.  Không biết thì hỏi.  Được chỉ bảo sẽ bớt ngu chút.  Vẫn hơn là giữ mặt mũi nhưng suốt đời ngu vẫn hoàn ngu”.  Tôi nghĩ vậy! Cuối cùng, chương trình hoàn tất.  Ai hỏi: “Bạn học được gi?” Tôi thật tình thưa: “Điều mà ăn sâu và ở lại trong lòng tôi là “Biết mình đần độn và chẳng làm được gì nếu không có Chúa.”
Mỗi ngày tôi lại thấy cần đời sống cộng đoàn. Cần sự nâng đỡ lẫn nhau từ những người đồng ý hướng. Dĩ nhiên gặp khá nhiều những việc không được hoàn toàn như ý. Nhưng tôi lại thấy có sự thay đổi. Không còn bực bội anh chị em nhiều, mà nếu có thì sau đó thật mau cảm nhận được tiếng Chúa đang dạy dỗ và dẫn mình đi từ những diến biến xảy ra xung quanh. Qua những buổi cầu nguyện nhóm, tôi cảm nhận được món quà của sự hiện diện và học được khá nhiều từ anh chị em. Biết tôi muốn tìm hiểu về đời sống nội tâm, chiêm niệm. Các anh chị lâu lâu lại giới thiệu cho tôi biết những quyển sách hoặc các diễn giả đạo đức. Tôi rất thích viết xuống sổ những câu nói hay của các văn sĩ đạo đức, như lời nhắc nhở chính mình. Trở lại chuẩn bị cho chuyến hành hưong, lời dặn của Cha hướng dẫn tĩnh tâm trong bài viết “Mặc trời bão tố hoang dã sa mạc và linh đạo”của linh mục Ron Rolheiser như giải toả tâm tư của tôi mỗi khi cầu nguyện theo phương pháp chiêm niệm, hình dung cho đúng các giác quan để cảm nhận sự hiện diện của Chúa. Lần đi này, tháng sáu. Khí hậu chắc sẽ oi ả. Đường đi có thể gập ghềnh. Tôi không biết nhưng cơ hồ đoán là sẽ có những điều ngoài ý muốn xảy ra…Nhưng tôi trân quý cơ hội này. Vì hình dung vẫn không bằng cảm nhận. Tôi biết mình sẽ được đến nơi mà Anh Cả Giêsu ngày nào đã từng sống. Được bước lên thuyền chông chênh sóng nước có bóng hình các môn đệ, Thầy chí yêu ở cùng. Được ngắm nhìn bầu trời ngày nào Chúa ngắm. Được ngồi trên bờ hồ nơi Chúa từng chuẩn bị lửa, nướng sẳn cá và bánh chờ các môn đệ yêu của mình đến dùng bữa sau một ngày vất vả. Được chạm đến viên đá mà có thể ngày ấy Chúa gục mặt khóc đổ mồ hôi máu trước giờ chịu nạn. Được đến tận nơi mà đâu đâu cũng có bóng dáng của người Cha hết mực yêu thương tôi. Như đứa con không muốn chỉ gọi điện thoại thăm hỏi mẹ hàng ngày, nhưng chỉ cần là có thể, tôi muốn đến tận nơi ôm hôn Mẹ của mình và nói với Mẹ “con yêu Mẹ”.
Đặc biệt hơn chín tháng nay tôi được cơ duyên bước vào hành trình “19 Annotation” tĩnh tâm. Đây là bài tập do thánh Ignaitus Loyola lập ra trong một khoảng thời gian dài để những người tham gia có thể duy trì các cam kết của họ với công việc và gia đình trong khi tìm kiếm Chúa trong sự cầu nguyện và im lặng. Tôi đang ở vào tuần lễ cuối cùng của chương trình. Tâm tình rất là phấn khởi và ấm lắm. Sau bao nhiêu ngày tháng kiên trì chống chọi với cám dỗ và khao khát có được mối tương quan thân thiết hơn với Người Yêu Giêsu.  Rất hạnh phúc và vui biết bao tôi khoe với vị linh mục linh hướng: “Chuyến hành hương này con chuẩn bị nhiều.
Ai dè cha hỏi kỹ càng hơn lý do mà tôi theo đuổi chương trình học và cầu nguyện. Ngài bảo: “ Đi hành hương Đất Thánh là tìm gặp Chúa. Phải bám vào Kinh Thánh. Chị học là vì chị ước ao biết về Chúa và Giáo lý Công giáo.  Chị tĩnh tâm là vì khao khát được kết hợp mật thiết với Chúa qua đời sống cầu nguyện. Không dính líu gì đến chuyến hành hương. Phải xác định như vậy, để chị không phải buồn và thất vọng khi không nhận được ân sủng mà mình mong muốn. Hãy bám vào Kinh thánh. Chủ ý xin ơn khiêm nhượng. Nhận biết mọi sự có sự hiện diện và bàn tay Chúa trong mỗi việc mà mình đang làm.”
Trước đó, nhiều lần tôi thấy lòng xốn xao. Tự hỏi:“Ba năm qua mình chuẩn bị khá nhiều. Thế nhưng cớ sao lại thấy như chưa làm gì cả. Mình còn thiếu điều gì?”
Lời khuyên của cha linh hướng đã giải tỏa phần nào nghi vấn trong tôi. Tạ ơn Chúa. Thứ sáu vừa rồi sau khi lãnh nhận Bí tích Hòa giải, lòng tôi thấy nhẹ nhõm và tinh thần tốt hơn khi nghĩ đến chuyến hành hương sắp đến.

                                                                                             *

Tôi biết không sao có thể đủ cho cuộc gặp gỡ tuyệt vời này. Nhưng tất cả đều là hành trang tôi đã được Thiên Chúa ưu ái chuẩn bị cùng với sự hợp tác của lòng ước ao nơi chính tôi. Càng tiếp cận với sự mong manh, thất bại, té ngã, không sao cựa quậy được tự nội tâm sâu thẳm nhất của mình., tôi càng cảm nhận được sự nhẫn nại quá mức nhưng luôn ao ước có thể làm nhiều hơn vì yêu tôi của Thiên Chúa. Tôi sợ chứ. Ai mà ưa bị rày, bị mắng?!  Ai mà không run rẫy khi đối đầu với sóng gió?! Tôi cũng vậy thôi. Nhưng tôi không muốn mãi mãi là một đứa trẻ nhắm mắt hoàn toàn trao sinh mạng cho Chúa dẫn đường. Tôi mong có thể được mở mắt để nhìn thấy những khúc quanh co, những bóng mờ của dự tính, những hoang hãi, để rồi càng thêm tín thác và nhận rõ hơn mình là ai. Tôi mong được với tất cả tự do của mình, cùng với Người, Giêsu của tôi, đạp lên và vượt qua những đoạn đời có đá sỏi ngăn lối. Tôi càng khao khát được cùng với Người sắp đặt những hòn đá đó lại cho đúng chỗ của nó. Hầu mọi sự đều có cơ hội sử dụng hết giá trị được nhận lãnh.
Mong cho hoa nở sau mỗi bước chân đi qua, vẫn là điều mà tôi mong. Nhưng tất cả chỉ là phương tiện để tôi có thể tiếp cận và gần gũi với Chúa một cách rõ rệt và thân mật hơn.
Cha yêu dấu, con đi chuẩn bị hành lý lên đường nhe. Xin tiếp tục làm việc và biến đổi con theo ý của Cha. Nếu có phải trải qua thanh luyện, nung nấu, xin ban cho con ơn can đảm chấp nhận. Đồng thời ơn luôn tin rằng “Chúa không bao giờ trao việc gì quá sức cho con.” Con nghĩ gì, làm gì, đi đâu và gặp ai… Chúa biết rõ mồm một (TV 139). Xin hãy đi bên cạnh con và xin cho con làm mọi sự chỉ với một mục đích “vì yêu mến Cha”.

Hèn Mọn
Ngày 30 tháng 5 năm 2019
Hành Trình đến Đất Thánh