Cha và con…

Điểm tựa
Quỷ ám
NHA TRANG – ÔI CÒN ĐÂU!…

Mẹ, dù U50 nhưng vẫn dỗi hờn khi con gái bảo: “Mẹ ngủ đi, con chờ bố về mới ngủ”, mặc đồng hồ điểm 23 giờ  khuya, mắt sụp mí .
Mẹ, là đi công tác về lao vội đến trường đón con nhận được ánh mắt ngạc nhiên: Mẹ ơi bố đâu.?
Mẹ, là nghe con thủ thỉ: Thương bố nhất mẹ… nhì.
Mẹ, là cảm giác ai đó nhìn hình gật gù: Mi đúng đẻ… mướn, cha con hắn y như bản photo.
Mẹ, là ai đó cười bảo : Trời ơi nhìn cha hắn sáng sớm chải tóc cho hắn đủ hiểu cưng thế nào!…
Chắc bà ngoại – mẹ của mẹ ngày xưa –  cũng từng vậy, là trách bâng quơ con gái chỉ biết có bố.!
Thời gian trôi…
Tôi hạnh phúc với mái ấm có hai cô công chúa và vẫn thấy mình nhỏ bé với bố mẹ, anh chị…
Tôi vẫn nhớ chính anh trai  luôn bảo : “Mang danh đích tôn của dòng họ nhưng chưa bao giờ được bố cưng chiều như ba cô em gái”!
Ừ, chả phải bố đã rơi nước mắt khi dẫn tay bé út trao cho chàng rể đó sao?!
Ừ, là bố…N
hớ lần té xe, bố may vết thương cho con gái. Từng mũi kim đâm, từng tiếng la của con… Nước mắt bố rơi mờ cả tròng kiếng. Vết sẹo trên bàn chân con ghi vết trong miền ký ức ! Nhớ qui tắc bất thành văn của bố 21giờ30- giờ giới nghiêm … Chồng con giờ lại tiếp tục áp dụng qui tắc giống bố khi con cái khôn lớn…
Tiếng điện thoại reo, người nhắc máy vẫn là mẹ. Con lại hỏi mẹ như mọi lần:  “
Mẹ ơi, bố đâu rồi cho con nói chuyện với bố”… Tiếng mẹ vọng vang: “Con gái gọi điện thoại cho anh kìa!…” Chắc là có chút dỗi trong lời của mẹ…
Đêm nay, nhìn con gái: “Ngủ đi con, bố về trễ lắm…”. Con bé nhìn tôi: “Mẹ ngủ đi, con chờ bố về mới ngủ”.  Khuya rồi, mắt con bé sụp cả mí…  Tôi chợt bật cười: Vậy là, vần xoay của thời gian… con gái là bản sao của mẹ- ngày ấy.

Phương Chi