Tin mừng ngày thứ Hai tuần XVI Thường niên C – Lễ thánh MA-RI-A MA-ĐA-LÊ-NA – Ga 20,1-2.11-18

Nghe tiếng Chúa – Tin Mừng ngày thứ Hai tuần IV Phục Sinh năm C – Ga 10,1-10
Tin Mừng ngày thứ Hai tuần III Mùa Chay C – Lc 1, 26-38 – Lễ Truyền Tin
Hãy sống quảng đại – Tin mừng ngày thứ Ba tuần VIII Thường niên- Mc 10, 28-31
Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói : “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.” Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà : “Này bà, sao bà khóc ?” Bà thưa : “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. Đức Giê-su nói với bà : “Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giê-su gọi bà : “Ma-ri-a !” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : “Ráp-bu-ni !” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). Đức Giê-su bảo : “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’.” Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
 
Suy niệm
 
Bà Ma-ri-a Mác-đa-la là người đầu tiên ra viếng mộ Chúa, bà đi « lúc trời còn tối ». Chỉ khi bà trở về, báo lại cho các môn đệ vì « thấy tảng đá lăn ra khỏi mộ » và không thấy xác Thầy ở đó, thì các ông mới ra mộ. Có lẽ chính lòng yêu mến Thầy và sự gắn bó với Thầy đã thúc đẩy bà thức dậy thật sớm để đi viếng mộ trước cả các môn đệ cho dù trời còn tối.
 Rồi khi các môn đệ đã đến mộ, đã vào trong mộ, và sau đó đã « trở về nhà » (Ga 20,10), thì bà Ma-ri-a Mác-đa-la vẫn ở lại, « đứng bên ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc » (c.11). Theo thánh Ghê-gô-ri-ô cả, giáo hoàng trong bài kinh sách, thì « sức mạnh của lòng yêu mến đã đốt cháy tâm trí của người phụ nữ này… Dù các môn đệ bỏ mộ Chúa ra về, bà vẫn không chịu bỏ về. Bà cố tìm Đấng bà không gặp, vừa khóc vừa tìm, và vì lửa yêu mến bùng lên, bà khao khát tìm gặp Đấng bà tưởng người ta đã đem đi mất. Vì bà ở lại để tìm, cho nên bà là người duy nhất được gặp thấy Chúa »
 Nếu các tông đồ là người ra đi, loan báo Đức Giêsu đã sống lại, thì bà Ma-ri-a Mác-đa-la được xem là « tông đồ của các tông đồ », vì bà không chỉ báo cho các môn đệ về ngôi mộ trống, nhưng còn nhận được từ chính Đức Giêsu lệnh truyền : « hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ…, rồi bà đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”.
Ta không biết tại Đức Giêsu lại giao việc loan báo tin vui trọng đại này cho một người phụ nữ. Nhưng rõ ràng là bà đã thức dậy thật sớm để viếng mộ, đã ở lại bên cạnh mộ để được gần Thầy của mình, như đã từng theo sát Ngài đến tận chân thập giá, trong khi các môn đệ chạy trốn hết, ngoại trừ thánh Gioan. Như thế, có lẽ chính lòng yên mến tha thiết và sự gắn bó của bà đối với Đức Giêsu đã là « tiêu chuẩn » để Ngài trao cho bà trách nhiệm cao cả này, cho dù bà đã từng là một người tội lỗi.
Lòng mến và sự gắn bó mật thiết với Đức Giêsu là « tiêu chuẩn » để là một tông đồ, chứ không phải là vấn đề học thức, hay giới tính.
Là cha mẹ, là giáo lý viên, là các thừa sai… ta hay nói về Chúa cho người khác, nhưng gương bà Ma-ri-a Mác-đa-la như nhắc nhở ta : cần coi lại sự kết hợp của ta với Chúa và nhất là lòng khao khát gắn bó, tìm gặp Chúa của ta đang thế nào, trước khi nói về Chúa cho người khác.
 
Giuse Nguyễn Văn Hội, CSsR.