
Bởi đó, tôi nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi không cho các ông nữa, mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” Nghe những dụ ngôn Người kể, các thượng tế và người Pharisêu hiểu là Người nói về họ. Họ tìm cách bắt Người, nhưng lại sợ đám đông, vì đám đông cho Người là một ngôn sứ.
Suy niệm
Các tá điền là những người làm thuê, nhưng họ không chịu trả hoa lợi, tệ hơn nữa, họ còn giết luôn các đầy tớ và chính người con mà chủ sai đến. Lý do là vì họ muốn « đoạt lấy gia tài » của người con này. Họ đã quên rằng họ chỉ là người quản lý mà thôi. Họ đã tham lam nghĩ rằng vườn nho sẽ là của họ.
Mỗi chúng ta đều có khả năng và điều kiện riêng. Nhưng tất cả đều từ Chúa mà đến. Nếu ta có khỏe hơn người khác, giỏi hơn người khác, giàu hơn người khác, nhiều tài hơn người khác… thì ấy là ta đã « được quản lý » nhiều hơn người khác mà thôi. Chúa muốn ta làm cho những ân huệ này sinh lợi, chứ không phải là chiếm giữ cách ích kỷ.
Khi ta dùng tất cả những gì Chúa ban để sống tốt, có ích cho bản thân, cho gia đình, cho người xung quanh, thì đó là ta « trả hoa lợi » cho Chúa rồi.
Trái lại, nếu chúng ta thu tích và hưởng thụ riêng, để rồi nhắm mắt làm ngơ trước nhu cầu của người khác, thì lúc đó ta rơi vào trường hợp của ông nhà giàu trong dụ ngôn « ông phú hộ và Ladarô nghèo khó » mà Đức Giêsu kể hôm qua.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.