Tại sao phụ nữ không cần phải giảng trong thánh lễ

Ông Joe Biden xác định mình là Công giáo, nhưng lại đi ngược với giáo huấn của Giáo hội
Sứ vụ thực sự của Planned Parenthood đã bị phơi trần
OneLife LA 2019 thu hút nhiều người đến Los Angeles

Mẹ Angelica, sáng lập viên đài EWTN

Vào ngày lễ kính thánh Maria Mađalêna, một cuộc tranh luận trên mạng điện toán đã bùng ra giữa những người Công giáo về việc phụ nữ giảng trong thánh lễ. Điều này xuất phát từ một tweet của linh mục  James Martin, dòng Tên, người đã viết : “Thật đáng kinh ngạc với tôi rằng phụ nữ không thể giảng trong Thánh lễ.”  Một đoạn tweet liên kết với một bài báo trên tạp chí Mỹ được viết bởi một người phụ nữ đã từng giảng trong Thánh lễ trước khi sự hạn chế đã được thi hành.
Giáo luật của Giáo hội Công giáo dạy rằng “giám mục giáo phận có thể không bao giờ miễn trừ khỏi quy tắc, việc dành riêng giảng Lời Chúa cho các vị có chức thánh.”
Là một phụ nữ Công giáo, mặc dù không đứng sau bục giảng, tôi vẫn muốn đóng góp suy nghĩ của mình về vấn đề này.
Tiếng nói và hành động của phụ nữ, đã giúp định hình tiến trình của lịch sử Giáo hội ngay từ khi bắt đầu. Ngay trong tuần này chúng ta thấy bằng chứng về điều đó. Vào ngày thứ Hai, chúng ta  cử hành lễ kính thánh Maria Mađalêna, người đầu tiên trong Kinh Thánh đã được gặp Chúa Phục sinh.  Thánh Maria Mađalêna, một người phụ nữ, người đã tuyên bố với các môn đệ rằng bà đã “nhìn thấy Chúa” (Gioan 20:18).  “ngài là Tông đồ của các Tông đồ” – và ngài đã không cần một bục giảng để công bố điều đó.
Mỗi phụ nữ Công giáo, qua Bí tích Rửa tội đã được kêu gọi để truyền giáo, phải noi gương thánh Maria Mađalêna khi làm chứng về cuộc đời của Chúa Kitô, đã chết và đã phục sinh.  Đối với nhiều người Công giáo thời nay, tài liệu tham khảo rõ ràng nhất về việc rao giảng là  bài giảng của linh mục trong các thánh lễ Chúa nhật. Tuy nhiên, nếu chỉ giới hạn suy nghĩ rằng bài giảng lả cách ảnh hưởng tốt nhất để rao giảng Tin mừng,  thì tầm nhìn của chúng ta bị hạn hẹp, thiếu sự sáng tạo, và đang trở thành con mồi của thuyết giáo quyền.
Nhiều thánh nữ Công giáo đầy tràn trong Giáo hội  đã nhắc nhở tôi bằng gương sống của họ, không chỉ trong tuần này, mà trong suốt toàn bộ lịch Phụng vụ. Thánh Catherine thành  Siena là cố vấn của Đức Thánh Cha Urban VI, người đã khuyên ngài trở về Rôma sau thời gian lưu vong ở Pháp. Ngài đã lắng nghe, và bà được tuyên dương là Tiến sĩ Hội Thánh.  Một Tiến sĩ Hội Thánh khác đó là, thánh Têrêxa thành Lisieux. Thánh nhân cũng không bao giờ đứng đằng sau bục giảng trong thánh lễ để rao giảng Tin mừng,  nhưng vẫn tìm cách truyền giáo cho nhiều linh hồn. Hai năm rưỡi trước khi chết, thánh Têrêsa đã bắt đầu ghi lại những ký ức thời thơ ấu của mình, và ngay sau đó, cuốn sách  Một tâm hồn (Story of the Soul) của ngài đã trở thành một tác phẩm tâm linh  kinh điển  hiện đại được hàng triệu người đọc. Đây dường như là một thành quả không có gì tuyệt vời hơn đối với một người nữ tu không bao giờ rời bỏ tu viện của mình, nhưng Chúa đã mở một hướng đi mới cho bà.
Một ví dụ hiện đại hơn về một người phụ nữ Công giáo công bố chân lý mạnh mẽ, đó là người sáng lập đài EWTN (chương trình truyền hình, truyền thanh Công giáo), mẹ Angelica. Nữ tu của Tu viện The Poor Clare đã tạo ra một phòng thu TV từ một nhà để xe (garage) ở  tiểu bang Alabama, Hoa Kỳ. Chính nơi đơn sơ ấy, hằng tuần mẹ Angelica  đã rao giảng một cách mạnh mẽ, luôn nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh như thể đang nói chuyện với bạn. Ảnh hưởng của mẹ đã vượt qua cả những nỗ lực của các Giám mục Hoa Kỳ, và ngày nay, EWTN là mạng truyền thông  tôn giáo lớn nhất  thế giới.
Người tiên phong cho  truyền thông Công giáo Mỹ này đã không ngại chia sẻ ý kiến ​​của mình về vai trò độc nhất mà đàn ông và phụ nữ cống hiến cho Giáo hội. Như được nhắc lại trong tiểu sử của mình, Mẹ Angelica: The Remarkable Story of a Nun, Her Nerve, và một Network of Miracles của Raymond Arroyo, mẹ Angelica có một lần đã nói, “Phụ nữ trong vai trò linh mục, chỉ là một trò chơi quyền lực, và thật lố bịch. Vì phụ nữ có nhiều quyền lực trong Giáo hội hơn bất kỳ ai. Họ xây dựng và điều hành các trường học. Chúa đã đặt những người đàn ông làm linh mục, và chúng ta đừng từ chối Thiên Chúa quyền năng tối cao của Người.”
Chỉ nhìn qua lăng kính giáo sĩ, hoặc sự tôn trọng sai lầm đối với giáo sĩ, chúng ta đặt đỉnh cao của việc chia sẻ tiếng nói của mình nơi việc rao giảng trong thánh lễ, mà quên đi ảnh hưởng mà chúng ta có thể làm bên ngoài bục giảng. Nếu chúng ta là phụ nữ và một nhân chứng độc đáo như vậy, tại sao chúng ta lại muốn phải theo hình thức của một linh mục trong việc chia sẻ Tin mừng? Bục giảng không phải là diễn đàn của chúng ta.
Là một phụ nữ Công giáo, vị trí của bạn có thể là nơi bàn ăn tối của gia đình,  nơi trang truyền thông xã hội, hoặc nơi lớp học hỏi Kinh Thánh của bạn, và tất cả những điều đó đều tốt đẹp. Là người dẫn chương trình EWTN Pro-Life Weekly, vị trí chính của tôi là một chương trình truyền hình. Vấn đề là: Bạn không cần một bục giảng để thuyết giảng, và bạn không cần một áo cổ côn để truyền raoTin mừng. Bạn phải nhận thức rõ cách sử dụng tiếng nói của mình,  và như gương các thánh nhân luôn nhắc nhở, Chúa sẽ hướng dẫn  bạn hướng đi nếu bạn hỏi Người.
Khi Giáo hội mến yêu của chúng ta đang bị khủng hoảng vì những lạm dụng tình dục từ một số giáo sĩ, bây giờ là lúc để chúng ta sáng tạo cách sử dụng tiếng nói của mình! Bây giờ là lúc để siết chặt lời kêu gọi truyền giáo của chúng ta! Bây giờ là thời gian cho chúng ta, với tư cách là phụ nữ, những người ngồi dưới chân thập giá trong khi Chúa bị đóng đinh, để trở thành bộ mặt của Giáo hội ngày nay.

(Tóm lược và chuyển ngữ từ bài viết của Catherine Hadro trên National Catholic Register)

* Catherine Hadro là người điều hợp và sản xuất chương trình phò sinh hằng tuần của đài EWTN)