Lòng Mẹ

Thiên đàng và tên trộm
Thời gian
HAI BÀ BẦU

Năm cũ đã qua, năm mới đến… Cứ như con tạo xoay vần, có gì khác nhau chứ?! Như thông lệ, tôi theo nhóm lên San José họp mặt và “count down” đêm giao thừa. Lần này, anh chị em lại có chút thay đổi. Để cho vui cả làng, vì bọn nhỏ cũng đến tuổi “teen”, có nhiều điều muốn nói với nhau, cho nên đi riêng một xe. Bọn tôi, nhóm xồn xồn, cùng đi trên chuyến xe khác. Thế là có dịp tâm tình. Nhưng cuộc trò chuyện trên xe đang vui thỉnh thoảng lại  tạm dừng vì lời kêu gọi cầu nguyện cho các em thanh thiếu niên của một cựu huynh trưởng nhắn qua “messenger”…  Những câu chuyện cả nhóm nhận được qua tin nhắn quả là đáng suy nghĩ…  Những câu chuyện không chỉ của riêng ai mà còn là  thách đố của Giáo hội và của từng gia đình nhỏ nói riêng. Dù muốn hay không, mỗi người, mỗi cảnh, đều phải bước qua. Chỉ là đi như thế nào và hành xử ra sao để có thể làm tròn sứ mạng của mình trong cuộc sống hiện tại.

.*

Giáng sinh năm nay, Trâm không dự lễ nửa đêm. Căn nhà trống vắng và lạnh lẽo quá khi thiếu bóng chồng con.  Má bịnh, anh lại về thăm nhà. Các bạn đùa bảo:” ng li v lo t cho thng nh ri“. Đã nhiều năm gây gổ, dù biết rằng những lời đay nghiến hằn học sẽ làm ảnh hưởng đến bọn trẻ, nhưng Trâm đã không thể dằn lòng được. Càng làm ra tiền, anh càng buông mình vào những cuộc vui. Gia đình ở Việt Nam lại không ngớt lời khen ngợi có thằng con có hiếu, tiền gởi về thường xuyên. Trâm chỉ biết thở dài, dù có hàng vạn lần muốn ly dị, nhưng  nghĩ đến các con,  lại đành nuốt ngược nước mắt. Nhiều lúc tự nhủ thầm: “Ngày xưa thánh n Monica cũng gp phi như vây, có bao gi người nghĩ đến chuyn chia tay, b pht người đàn ông bên cnh cho ri không? Níu kéo đời sng nng n như hin ti, là đúng hay sai?”

Mấy ngày trước đứa con trai nói:” I will move out within a week.” Trâm không vui, nhưng đành phải chịu! Đó là ý của con. Con dọn ra, ở đâu, ở với ai, nó chẳng hề cho mẹ biết! Con trẻ làm sao hiểu lòng  mẹ! Hơn hai tuần lễ, Trâm  như ngồi trên đống lửa. Dù rằng vẫn phải tiếp tục công việc và vui vẻ với mọi ngưòi xung quanh, nhưng đầu óc cứ miên man nghĩ ngợi. Càng nghĩ, càng tưởng tượng, càng hoảng sợ và càng rối trí. Cô sống như cái xác đang bay lơ lửng giữa những lời “dạy bảo làm người” của chị em xung quanh. Điều duy nhất để giữ cô lại chỉ là nỗi khao khát được bám víu Thiên Chúa.

Trâm tìm cách hỏi những người xung quanh. Khi biết đượ,  đứa con trai trở về nhà hỏi mẹ với giọng  nhát gừng: “M có biết m làm con suffer lm không? Vì M mà con b depress. You think you know everything about m“. Nó buông ra những câu nói nặng nề nhất.. Giọng con nói như muôn ngàn lưỡi dao đâm thấu trái tim! Trâm ức nước mắt…

Đứa con lại tiếp tục:” No, you don’t know anything.  I started to play game, to drink, to smoke for long time since I was in highschool.  I didn’t go to church or went to confession for six months already.   God do nothing. “

Trong phút chốc, Trâm như thấy cả bầu trời sụp xuống. Đứa con của mình đó sao? Vì sao ra nông nổi này? Trong cuộc sống, cả hai vợ chồng thường xuyên gây gổ, lòng Trâm cũng vì vậy mà nhạt dần. Cô không muốn trò chuyện, và sự có mặt của chồng ở nhà chỉ là để cho con thấy mà thôi. Trâm tập trung tất cả khả năng để lo cho các con. Bao năm rồi, Trâm không ngại bất cứ nơi đâu, đợi bao lâu, miễn điều đó có lợi cho sức khỏe và có ích cho các con. Trâm chẳng từ nan điều gì! Những thứ mà phái nữ thích như đi shopping, làm điệu, ăn hàng, nàng đều gần như dẹp qua một bên, dành dụm cho các con. Trong xã hội, bọn trẻ hết học đàn, hoc võ, học bơi, đến chơi thể thao. Ngày cuối tuần, Trâm thậm chí bỏ luôn cả việc làm mà cô rất thích để tập trung chăm sóc bọn trẻ. Hai cô bạn già nửa thật, nửa đùa trách: “Mày tui con nga mi phi, chy sut!” Về cả hai mặt đạo-đời, Trâm đều làm bằng tất cả tấm lòng của một người mẹ. Vẫn biết sức người hạn hẹp, và bản thân lại ngu ngốc, Trâm không ngần ngại tìm hỏi và học lấy kinh nghiệm, cũng như lắng nghe hướng dẫn từ các “counselors” hay các vị linh hướng.  Thế nhưng, cuối cùng vẫn chịu  nghe từ cửa miệng của đứa con: “Please leave me alone. Don’t ruin my happiness.”

*

Bên ngoài trời có lẽ lạnh, Trâm  lặng lẽ bước ra vặn lò sưởi. Trong mơ màng, Trâm nghĩ đến cánh đồng thiên thần ở Belehem, nơi mình đã từng viếng thăm. Hơn hai ngàn năm về trước, giữa đồng trống, màn đêm dầy đặc, lạnh buốt, gió và cát, Hài nhi Giêsu ra đời. Tại sao chứ? Đến trần gian sống giữa đám con cái mà Người đã hết mực thương yêu.  Người biết chắc chắn đoạn cuối của đời mình sẽ bị bọn chúng đóng đinh trên cây thập tự giá sau bao nhiêu năm tháng trao ban và làm biết bao nhiêu điều vì chúng. Biết thế, nhưng lòng người Cha vẫn yêu con vô bờ bến. Bất kể chúng ra sao, Ngài đều chấp nhận và khoan dung. Vẫn chờ đợi và mở rộng vòng tay ôm lấy, khi chúng trở lại.

Nghĩ đến đây, Trâm thấy thẹn với lòng mình quá đỗi. Chỉ có chút xíu xiu, vậy mà Trâm đã muốn bỏ cuộc. Trâm nhủ thầm: “Còn th, thì ít ra mình vn có th âm thm trong mt góc nh nào đó cu chúc cho con mình bình yên, vn hơn là chng làm được gì!

Tiếng nhạc đâu đó vang lên: “… Nào ta đi Belem chào mừng Vua mới sáng thế. Này trẻ thơ Giêsu, con quá ư khó khăn, chẳng tìm được chi dâng lên cho xứng danh Chúa. Vậy con gõ trống Chúa nhé. Trống con run chân thành, thoát khỏi hồn. Này là điệu trống mới nhất con thiết tha kính dâng.”

Trong mắt Trâm, những cậu bé đánh trống thật dễ thương làm sao! Tiếng trống dập dìu, lúc lên lúc xuống, làm lòng Trâm rung động. Tiếng trống bum, búm bum búm bum, nghe sao êm tai và vui vẻ đến thế! Trâm đứng lên, thắp ngọn nến, cắm lên miếng bánh đã chuẩn bị từ trước cho đêm Giáng sinh.

Cheer… Happy birthday Anh C Giêsu! Thank you for being with me.

Chợt nhận ra tình yêu có khả năng làm tái sinh những tâm hồn gục ngã và trái tim của người mẹ là cả một đại dương mà tận dưới đáy, bạn vẫn tìm thấy sự tha thứ.

Hơi lạnh của đêm đông, hòa với lòng khao khát hy vọng và tình yêu, Trâm nhủ thầm: “Con trai yêu du, bt c con là ai, làm gì, con vn là con mẹ. M vn yêu, khích lệ và ch đợi con.”

*

Nghe Trâm kể, mình thấy thật thương cô  bạn thuở cơ hàn ngày nào.  Mình chỉ biết thầm dâng Trâm và gia đình bạn trong tay Mẹ Maria, Thánh Giuse và Chúa Hài Đồng 

Thúy  Hương