Câu chuyện tuyệt vời ít được biết đến của 11 nữ tu Nowogrode tử đạo

Tòa Bạch Ốc lên chiến dịch chống phá thai bằng cách chiếu bộ phim “Gosnell”
Ông Joe Biden xác định mình là Công giáo, nhưng lại đi ngược với giáo huấn của Giáo hội
Vụ kết án Đức Hồng y George Pell: Ý nghĩa pháp lý, chính trị, tâm linh và Giáo luật

“Cùng nhau và nhất trí, họ hiến dâng cuộc sống của mình cho Chúa, xin được chết thay cho những người mẹ và người cha của các gia đình và của linh mục địa phương. Chúa ân cần chấp nhận sự hy sinh của họ và, chúng tôi tin rằng, đã ban thưởng rất nhiều cho họ trong vinh quang của Người. ” – Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II

Các nữ tu thường được gọi là “hiền thê của Chúa Kitô”, ý nói đến những hiền thê huyền nhiệm của Chúa, thường được tượng trưng khi họ nhận chiếc nhẫn cưới (nghĩ đến thánh Catherine thành Siena) trong lời khấn trọn đời của họ. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ về giải thích của một “hiền thê của Chúa Kitô” đặc biệt, nữ tu Józefa Chrobot thuộc Hội dòng Gia đình Thánh Nazareth (Congregation of Sisters of the Holy Family of Nazareth). Bài viết này, đúng ra, đã được viết cách đây một năm, nhân kỷ niệm 75 năm ngày tử đạo của nữ tu, nhưng, như người ta thường nói, “muộn còn hơn không.”
Nữ tu Kanuta (tên khai sinh là Józefa Chrobot) sinh năm 1896 tại nơi hiện nay là miền trung Ba Lan, khi đó là một quốc gia cách đó 22 năm  trở về bản đồ châu Âu sau khi Nga, Phổ và Áo bị phế truất từ ​​thế kỷ 18. Lúc đó, cô ấy không có ý định theo Ơn gọi, nhưng nghĩ đến việc kết hôn, và đã đính hôn. Tuy nhiên, trong một giấc mơ, cô nghe thấy một tiếng nó: “Đừng lấy Stanisław! Người yêu của bạn đang đợi bạn ở Grodno, và anh ấy sẽ tặng bạn một món quà cưới đó là chiếc váy đỏ.”
Grodno (ngày nay, Hrodna) hiện nằm bên ngoài Ba Lan, ngay bên kia biên giới giáp với Belarus. Khi Chrobot bước vào tu viện năm 1921, thành phố nằm ở Ba Lan.
Józefa sau đó cảm thấy một Ơn gọi và đã được gởi đến tu viện Holy Family Sisters, tại Grodno. Năm 1931, cô đến Nowogródek (ngày nay là Navahrudak), một thị trấn gần Grodno. Ở đó, cùng với nữ tu tổng phụ trách là Mary Stella và chín người nữ tu khác, cô được phước tử vì đạo.
Các nữ tu ở Nowogrodek khi Thế chiến II bùng nổ vào năm 1939. Lần đầu tiên bị Liên Xô chiếm đóng, người dân Nowogrodek đã trao đổi tù binh Nga vì sự xâm lăng của Đức vào năm 1941. Những Quân đội kháng chiến ngầm Ba Lan (Polish Underground Home Army)- Kháng chiến ngầm lớn nhất châu Âu trong Thế chiến II – vẫn hoạt động trong khu vực, phá  những nỗ lực của Đức Quốc xã. Nhiều người dân địa phương cũng bị trục xuất sang Đức vì cưỡng bức lao động.
Nhìn thấy sự đau khổ của người dân địa phương, đặc biệt là các gia đình, nơi họ đã được gửi đến Đức, các nNữ tu đã cầu nguyện. Lời cầu nguyện của họ sớm được đáp trả.
Các nữ tu làm việc trong bệnh viện và chăm sóc trẻ em. Vào ngày 31/7/1943, các nữ tu bị Đức quốc xã triệu tập đến trụ sở của họ. Mười nữ tu đã ra đi; một người, lúc đó không ở cùng với nhóm, đã tìm cách trốn trong một nhà thờ địa phương và sống sót. Cô ấy ở lại, với tư cách là một giáo lý viên, theo tôi nhớ là cho đến những năm 1990.
Tại trụ sở của Đức Quốc xã, các nữ tu đã bị tra vấn tàn bạo và hung tợn trong suốt đêm thứ Bảy. Sáng sớm Chúa nhật, lúc bình minh, họ đã bị đưa đến một khu rừng thông cách đó khoảng 6 dặm bên ngoài của thị trấn, nơi một ngôi mộ tập thể đang chờ đón. Mỗi người bị bắn và rơi xuống hố và họ bị chôn vùi tại đó.
Tin tức về sự tàn bạo bắt đầu được thoát ra ngoài, và một hối nhân đã đến nhà thờ Nowogródek, nơi linh mục Alexander Zienkiewicz (1910-1995) đang ngồi tòa giải tội. Nhờ lời cảnh báo,  linh mục  Zienkiewicz đã có thể trốn khỏi lính Đức Quốc xã, những người cũng đang lùng bắt ngài, và ngài vẫn hoạt động ngầm ở khu vực Nowogródek và Vilnius cho đến năm 1946.  Linh mục Zienkiewicz đã biết về những lời cầu nguyện của các nữ tu, và chính ngài đã nỗ lực để  thi hài của các nữ tu  được khai quật ngày 19/3/1945, và được chôn cất trong nhà thờ Nowogródek.
(Lm. Zienkiewicz cuối cùng đã bị trục xuất khỏi lãnh thổ của Liên Xô năm 1946 và đã dành 49 năm tiếp theo cho công việc mục vụ và học tập ở Tây Ba Lan. Ngài cũng là người thúc đẩy việc phong thánh cho các nữ tu. Họ đã được phong chân phước vào năm 2000. Quá trình án phong thánh cho linh mục Zienkiewicz bắt đầu vào năm 2010)
Khi hài cốt được khai quật, họ đã thấy rằng các nữ tu đã bị bắn vào cơ thể và đã rơi xuống hố, xác chồng lên nhau. Chiếc áo dòng của nữ tu Kanuta đã được tắm trong máu của các nữ tu khác. Thiên Chúa trung thành; Cô dâu của Ngài đã nhận được chiếc váy đỏ ở Grodno.
Tôi đã viếng thăm Nowogródek / Navahrudak, nơi mà các nữ tu đã bị giết, mộ của họ được đặt trong nhà thờ địa phương, và cũng là nhà của các nữ tu hiện tại vào năm 2003. Trước đó, sự đàn áp của Liên Xô là như vậy, và vì tình hình tôn giáo căng thẳng ở Belarus, cả hai việc này đã làm cho câu chuyện của các nữ tu ít người biết đến mà đúng ra phải được chú ý một cách xứng đáng hơn.  Đồng thời, yếu tố huyền nhiệm đã chứng minh điều khó hiểu: lời cầu nguyện của họ không thấy rõ  như sự hy sinh của người đồng hương  là linh mục Maximilian Kolbe, người trước đó hai năm đã bị thảm sát dưới bàn tay Đức Quốc xã khi đang ở trong một hầm hành hạ chờ chết đói của Auschwitz, đã xin hiến mạng sống mình thay cho một tù nhân có vợ con.
Thông điệp về tình yêu của đồng loại là như nhau, ngay cả khi nếu tất cả mọi sự được biết, trừ  Thiên Chúa . Biết bao nhiêu hành động đoàn kết và tình yêu khác xảy ra trong các nhà tù, trại tập trung, Gulags và đường phố của thế kỷ 20 đẫm máu – một thế kỷ bắt đầu bằng những tuyên bố táo bạo về bảo vệ quyền lợi và thực sự chứng kiến ​​một hiệp ước cấm chiến tranh vô tội (11 năm trước Thế chiến II) chờ đợi sự mặc khải, cùng với các con trai và con gái của Thiên Chúa, vào Ngày cuối cùng (Rô-ma 8:19).

(Tóm lược và chuyển ngữ từ bài viết của John Grondelski trên National Catholic Register)