CẢI TRANG

ĐÚNG BỆNH
BỂ MÁNH
NHÂN VIÊN ĐIỆN LỰC

Hai linh mục trẻ đi nghỉ hè ở một vùng biển. Cả hai rất quan tâm đến việc làm sao đừng để người ta biết được mình là người của Giáo hội.
Đến nơi, họ liền đi mua quần lửng, áo sơ mi hoa hòe, kiếng mát, đồ bơi… Sáng hôm sau, cả hai đi ra bãi biển, ăn bận như hai khách du lịch thực sự. Nằm dài trên ghế bố, họ thưởng thức ánh nắng mặt trời ban mai. Bỗng nhiên một cô gái tóc nâu, thân hình tuyệt đẹp, mặc bikini, đi ngang trước mặt và nở một nụ cười rồi cất tiếng chào :
– Con chào cha ! Con chào cha !
Cả hai chưng hửng… Làm sao cô gái này biết mình là linh mục ?
Chiều đó họ quay lại tiệm bán áo quần và mua thêm những bộ đồ tắm model hơn nữa… Rồi hôm sau cả hai lại nằm phơi nắng trên bãi biển, rồi cũng lại cô gái tóc nâu đó đi qua và nở một nụ cười :
– Con chào cha ! Con chào cha !
Rồi tiếp tục đi.
Một trong hai linh mục không kềm mình được, gọi cô gái lại :
– Này cô, xin cô một phút ! Vâng, chúng tôi là linh mục và chúng tôi hãnh diện về điều đó. Nhưng tôi muốn biết làm sao cô lại nhận ra được chúng tôi trong khi chúng tôi ăn mặc model như bây giờ ?
– Ơ, thưa cha… Con là xơ Catarina đây mà !

(NTL chuyển ngữ theo cuốn “500 chuyện vui nhà đạo” của nước ngoài)