
Từ lúc đó, Đức Giê-su bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết : Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người : “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy !” Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô : “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy ! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”
Suy niệm
Phêrô thật táo bạo, dám « kéo riêng » Đức Giêsu ra và « trách Người », khi nghe Ngài loan báo về cuộc khổ nạn. Ông không thể chấp nhận được việc Thầy mình sẽ phải chịu đau khổ, sẽ bị giết chết. Có thể Phêrô đã nghĩ làm vậy là khôn ngoan, là đề nghị cho Thầy một con đường hợp lý cần theo.
Nhưng Đức Giêsu đã phản ứng mạnh mẽ khi gọi ông là « Satan », là người cản lối, là người không hiểu đường lối của Thiên Chúa và Ngài bắt ông « lui lại phía sau », tức là về lại vị trí của một môn đệ, là người đi theo, là người đón nhận, chứ không phải là một người « vẽ đường » cho Chúa.
Ta không biết Phêrô nghĩ gì lúc đó, nhưng có lẽ ông không thể ngờ Thầy mình lại tự nguyện đón nhận con đường đau khổ với cái chết tủi nhục trên thập giá.
Có lẽ ta cũng luôn giống Phêrô, luôn xin Thiên Chúa thương đừng để gặp phải những đau khổ, những thập giá…Ta không chấp nhận con đường hẹp, ta tưởng vậy là khôn ngoan. Nhưng con đường và ý định của Chúa luôn rất khác với suy nghĩ của ta. Vì vậy, mỗi ngày ta nên xin cho được hiểu ý định và con đường của Chúa.
Nhiều sự việc xảy đến có thể khiến ta bực mình, khó chịu, đau khổ, khiến ta nổi điên lên… nhưng biết đâu đó lại là ý định của Chúa muốn thanh luyện ta.
Nhiều điều ta thấy và có thể ta nghĩ đó là điều « điên rồ », là không thể chấp nhận được theo sự khôn ngoan của ta, nhưng biết đâu, đó chính là sự « điên rồ » của Thiên Chúa, và « cái điền rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người » (1 Cr 1,25a).
Lm. Giuse Nguyễn Văn Hội CSsR.